Thói quen ngồi một bên của phụ nữ Miền Nam xưa nay đã thông dụng và thường thấy trên những con đường giao thông quen thuộc mọi miền đất nước. Thông thường nếu ai nhìn vào cũng nghĩ đây là một cách ngồi điệu, cách ngồi khiến con gái trở nên dịu dàng và đáng yêu đằm thắm hơn thì đúng nhưng thực chất phía sau lại là một câu chuyện khiến cho kiểu ngồi này trở nên phổ biến hơn mà ít ai biết tới.
Chắc hẳn không ít người dân Sài Gòn hồi đó nhớ tới vụ иổ ʙoм tại vũ trường Tự Do những năm 1972 thủ phạm được biết là một người phụ nữ ngồi phía sau một chàng trai trên chiếc xe Honda SS50 đã liệng một chùm lựu đạи bốn trái vào tầng trệt của phòng trà khi đó đang đầy ắp khách đến nghe hát. Vụ иổ khiến cho một số người bị тнươиɢ trong đó có cả nữ ca sĩ Mai Hương (ái nữ của bà Kiều Hạnh) khi cô đang biểu diễn bản nhạc “Love Story” của Francis Lai.
Điều đáng nói là cô gái тнủ ρнạм có hình thức ngồi “chảng háng” phía sau chàng trai, ngay lập tức chính quyền cấm tất cả những người ngồi sau không được ngồi theo kiểu “chảng háng” trên xe gắn máy cũng như các loại xe không động cơ khác có hình thức tương tự.
Kể từ đó, kiểu cách ngồi một bên dần dần ăn mòn vào tâm trí của người phụ nữ Miền Nam và trở thành kiểu ngồi được ưa chuộng của nhiều thiếu nữ.
Người Việt xưa vốn đề cao sự kín đáo nơi người phụ nữ .Từ đó đưa đến một yếu tố sống : “bé gái ,cô thiếu nữ ,người Mẹ” là ba phương diện huyền bí của nhân loại.
Phong tục Á Đông luôn cho những gì thuộc về cơ thể người phụ nữ là vưu vật của vũ trụ ,cần phải bảo tiết vẹn nguyên .Thế nên ngay từ nhỏ người phụ nữ Đông Phương ,trong đó có Việt Nam đã được dạy dỗ và chăm sóc rất kỹ bản thân cùng sự “nết na” của mình .
Ngày trước , cách đi đứng hay ăn mặc có chút “tính tự do” của phụ nữ như thời nay đều sẽ không được khuyến khích . Ăn mặc là yếu tố luôn luôn được xét kỹ để lượng định “nết” của người sử dụng , có đứng đắn hay không !!!
Cách đi đứng ngoài đường và thái độ cư xử ở những nơi công cộng cũng là “nết” của người phụ nữ .Ngày trước rất hiếm khi gặp một nhóm thiếu nữ hoặc phụ nữ Saigon nào ra đường mà cười nói ,đùa giợn , la hét , ngả ngớn như ngày nay .
Một thí dụ dễ hiểu nhứt là nếu cười thì cũng phái lấy tay hay khăn tay (mouchoir) che miệng lại .Cười lớn tiếng hay há to miệng ra sẽ bị nhận ngay hai tiếng “mất nết” . Những cái này ,ngoài những bài học về Đức Dục ở nhà trường thì gia đình là yếu tố đầu tiên phải chịu trách nhiệm về mọi hành vi của người con gái trong nhà .Từ đó mà Việt ngữ có hai tiếng “con – nhà gia – giáo”
Khi phương tiện lưu thông ngày càng du nhập nhiều vào Việt Nam và ngay với chiếc xe đạp ,người phụ nữ Việt xưa cũng đã có cách sử dụng để “xếp hạng” họ rồi .
Những phụ nữ được coi là “gia giáo” khi họ tập đi xe đạp thì đó là một “chuyện lớn” .Vì lý do giữ thăng bằng ,người chạy xe phải luôn có những cử chỉ “ngoài khuôn phép” . Chẳng hạn như hai chân mở rộng ,hai cánh tay không thể khép dài hai bên hông kềm giữ tà áo khỏi bị “gió bay”.
Nhứt là khi phải “gài hai vạt trước sau vào yên sau và tay lái để hai chân không bị vướng khi đạp xe đã khiến cho hai chân đôi khi phải mở rộng để quần khỏi quấn vào dây xích . Cử chỉ “mở hai chân” hoặc kêu là “ngồi hai bên” hay nói nôm na là “chàng hảng” thì đây là điều đại kỵ .
Do đó mà ta thấy ít có người phụ nữ Việt Nam nào ngày xưa lại sử dụng xe đạp nam (hay kêu là xe “đòn dông” (hay xe “course”) hoặc “xe sườn ngang” .
Cũng vì ý xấu của hai tiếng “chàng hảng” mà người nữ khi đi xe hai bánh xưa đều luôn ngồi cố giữ hai chân không mở ra quá rộng mà cũng không chụm lại quá sát để khó điều khiển xe một mình .
Khi được người khác chở thì cách hay nhứt để giữ nét duyên dáng và sự “lôi cuốn thầm kín thiên nhiên” của họ ,người nữ luôn ngồi một bên yên sau … Nếu “lạ” chăng thì chỉ là “làm thế nào để ngồi yên suôt một khoảng thời gian dài mà không hề “tê chân” khi xuống xe .