Yêu nhau từ thuở thiếu thời, chàng đôi mươi – nàng chưa tròn mười tám, nhưng đến khi tóc điểm màu bạc mới chính thức về chung một nhà, cảm nhận ngọt ngào của tình yêu. Chuyện tình cảm của nhạc sĩ Văn Phụng và danh ca Châu Hà khiến bao người ghen tị nhưng mấy ai biết trước đó họ đã trải qua vô vàn sóng gió và trắc trở.
Văn Phụng thường được biết đến với những ca khúc mang màu sắc yêu đời, tươi trẻ và vô cùng lạc quan, điển hình đó là Ô mê ly và Bức họa đồng quê. Nhưng khi tuổi đời đủ lớn, đủ chín chắn và trưởng thành, trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc sống, nhạc của Văn Phụng được điểm thêm nhiều sắc màu hơn, cũng dần xuất hiện sự chán chường, những nỗi buồn và nỗi lòng khó nói không biết tỏ bày cùng ai, rõ nhất là qua các ca khúc Giã từ, Tôi đi giữa hoàng hôn…Và ca khúc TÔI ĐI GIỮA HOÀNG HÔN là một ca khúc được yêu thích nhất và để lại ấn tượng mạnh mẽ nhất trong lòng người nghe nhạc bởi hoàn cảnh ra đời vô cùng đặc biệt của nó.
Chúng ta ai cũng biết người vợ gắn bó suốt đời cùng nhạc sĩ Văn Phụng không ai khác chính là danh ca Châu Hà. Định mệnh đã mang hai con người đến với nhau, ngay từ những giây phút đầu tiên gặp gỡ, họ đã trúng tiếng sét ái tình của nhau, thầm cảm mến, tương tư đêm ngày. Nhưng tình cảm ấy chưa kịp sâu đậm thì lại nhanh chóng bị dập tắt bởi định kiến gia đình nhà gái. Vì Văn Phụng là nhạc sĩ nên gia đình Châu Hà không muốn giao con gái cho người mang nghề “xướng ca vô loài” không đảm bảo được tương lai, nên ra sức cấm cản. Chia xa mối tình chưa nở đã tàn, Văn Phụng và Châu Hà đều có gia đình khác, di cư vào Nam sinh sống với mong muốn quên đi quá khứ đau thương. Nhưng đến vài năm sau, hai người lại vô tình gặp nhau, vô tình khơi lại đoạn tình cảm giấu kín bấy lâu. Cùng làm việc, cùng cộng tác làm sao ngăn được tình cảm dâng tràn, nhưng luân thường đạo lý đã ngăn cản hai trái tim cuồng si, họ lại một lần nữa không thể bên nhau. Vào lúc này đây, những tâm tư chất chứa được nhạc sĩ Văn Phụng mang hết vào ca khúc TÔI ĐI GIỮA HOÀNG HÔN như trút đi phần nào tâm sự của một người đàn ông có gia đình nhưng vẫn còn vấn vương tình cũ, chẳng thể nào nguôi ngoai.
“Tôi đi giữa hoàng hôn,
Khi ánh chiều buông, khi nắng còn vương
Một mình tôi ngắm cánh chim lạc loài
Mà lòng mình thấy u hoài…”
Cô đơn trong ánh chiều tà, một mình lặng lẽ dưới hoàng hôn và ngắm nhìn từng cánh chim lạc loài, nhạc sĩ những tưởng mình như cánh chim ấy, rời xa tổ ấm mà hòa vào khoảng không vô định, mất phương hướng, chẳng tìm thấy lối ra. Đoạn đầu của bài hát đã phác thảo ra bức tranh chiều buồn khiến người nghe cũng cảm thấy u hoài khi mang trong tim bóng hình người xưa, cứ thương nhớ khôn nguôi, luyến lưu những ước hẹn đã cũ.
“…..Tôi thương nhớ ngày qua, trên bến Hoàng Hoa
Hay những đường xa
Thường thường hai đứa dắt nhau tươi cười
Mắt say sưa thắm mộng đời….”
Lòng đã thương nhớ thì nhìn đâu cũng chỉ thấy bóng dáng của người thương, chàng trai đã nhớ về những ngày trên bến Hoàng Hoa mơ mộng, nơi trao nhau tình thắm nồng nàn, nơi chất chứa bao hoài niệm ngày xưa. Và những cung đường quen thuộc mà đôi uyên ương đã dìu dắt nhau trải qua vui cười hạnh phúc, chẳng âu lo về tương lai chỉ biết yêu đương của hiện tại. Khoảng thời gian êm ái “mắt say sưa thắm mộng đời”, trong mắt chỉ có đối phương và đây cũng chính là khoảng thời gian đẹp nhất cuộc đời mà tác giả nhận ra khi đôi lứa chia lìa.
“……Dù cho mưa gió, bên mái tranh nghèo
Dù cho nắng, dù cho sương khói mịt mù
Niềm thương yêu hằng xin mãi mãi không hề phai
Nhớ, nhớ, nhớ đêm nào, trên bến tìm sao
Hai đứa nhìn nhau, không nói một câu
Như thầm mơ ước, ước mơ dạt dào
Như thầm hẹn nhau mùa sau…”Tình yêu trong ông thuần khiết, không dính chút bụi trần, dù cuộc đời có gieo xuống bao nhiêu là mưa gió xập xệ cả mái tranh nghèo, hay có nắng có sương khói mù mịt cũng chẳng lay chuyển được niềm yêu thương vĩnh hằng. Nếu được, chàng mong muốn lưu giữ mãi mối nhân duyên này trong lòng, dù có bị vùi dập bởi bao nhiêu cơn bão hay bị chia cắt vạn dặm đường xa thì “Niềm thương yêu hằng xin mãi mãi không hề phai”. Để nhớ, để hoài niệm, để đêm đêm ủi an sự trống vắng trong lòng này.
Dù thời gian đã trôi qua nhiều năm, đã trôi nổi trên dòng đời nhưng phần tình cảm trao nhau vẫn mạnh mẽ như tiếng sét lúc ban đầu. Người vẫn luôn luôn nhớ chuyện tình xưa, nhớ khi cả hai cùng trên bến nguyện cầu cùng trăng sao, gửi ngàn yêu thương thầm lặng đến trời cao lấp lánh muôn vì tinh tú. Khi hai người yêu nhau đã quá hiểu về nhau thì chỉ cần nhìn nhau không nói, họ cũng biết được trong lòng đối phương muốn gì và cần gì nên chỉ cần im lặng mà mơ ước như nguyện mùa sau, khi trời quang mây tạnh sẽ cùng nhau sánh duyên muôn đời.
“…..Tôi vẫn đi giữa hoàng hôn
Tôi vẫn đi giữa hoàng hôn
Tôi vẫn đi giữa hoàng hôn
Lòng thương nhớ…”
“Tôi vẫn đi giữa hoàng hôn” hòa mình trong khoảng không gian buồn hiu quạnh của buổi chiều ta, khi ánh nắng dần buông nhường chỗ cho ánh trăng tỏ. Tôi bất chấp tất cả đi ngược về quá khứ, mơ về những ngày được dệt mộng tình thắm nồng, những yêu thương như chưa bao giờ phai nơi trái tim vẫn đang rực lửa. Tôi vẫn đắm mình giữa hoàng hôn để ủi an đôi chút lòng mình khi nhớ mãi chẳng quên mối tình ngày cũ….Bài hát kết thúc là chuỗi lặp lại của câu “Tôi vẫn đi giữa hoàng hôn” mang đến cho người nghe những giai điệu có phần chơi vơi và buồn bã của một buổi chiều hoàng hôn. Hôm ấy đã có một người trai lẳng lặng ngắm nhìn trời buông mà thương nhwos về người con gái đã vĩnh viễn đánh cắp trái tim anh…
Sự ra đời của ca khúc này đã lấy đi nước mắt của nhiều khán giả yêu nhạc, họ cảm thông cho chuyện tình trắc trở của đôi lứa yêu nhau nhưng lại chẳng thể đến được với nhau. Nhưng sau một thời gian thì kết thúc đẹp cũng mỉm cười với hai người họ, mộng lứa đôi được hoàn thành khi Văn Phụng và Châu Hà chính thức về chung một nhà. Tình yêu của họ thật đẹp, vượt qua vô vàn sóng gió, bỏ ngoài tai những đàm tiếu thị phi để tìm được tình yêu đích thực của đời mình. Cuộc sống của hai người viên mãn khiến nhiều người phải ganh tị, họ sống trọn kiếp không rời dù khoảng thời gian sau cũng gặp không ít nạn kiếp. Nhưng bằng tình yêu tha thiết, sự trân trọng và chân thành đã giúp họ vượt qua tất cả – “tương kính như tân” dù ở tuổi xế chiều.
Tôi đi giữa hoàng hôn,
Khi ánh chiều buông, khi nắng còn vương
Một mình tôi ngắm cánh chim lạc loài
Mà lòng mình thấy u hoài
Tôi thương nhớ ngày qua, trên bến Hoàng Hoa
Hay những đường xa
Thường thường hai đứa dắt nhau tươi cười
Mắt say sưa thắm mộng đời
Dù cho mưa gió, bên mái tranh nghèo
Dù cho nắng, dù cho sương khói mịt mù
Niềm thương yêu hằng xin mãi maĩ không hề phai
Nhớ, nhớ, nhớ đêm nào, trên bến tìm sao
Hai đứa nhìn nhau, không nói một câu
Như thầm mơ ước, ước mơ dạt dào
Như thầm hẹn nhau mùa sau
Tôi vẫn đi giữa hoàng hôn
Tôi vẫn đi giữa hoàng hôn
Tôi vẫn đi giữa hoàng hôn
Lòng thương nhớ…