Tuấn Hải – Ngọc Sơn là đôi nhạc sĩ đã để lại những dấu ấn khó phai trong lòng người mộ nhạc, sự kết hợp hài hòa giữa hai tâm hồn nhạc sĩ tài hoa đã mang lại cho nền âm nhạc những nhạc khúc khó phai như: trăm phần trăm, Đẹp lòng người yêu. Nếu Trăm phần trăm là nhạc khúc về tình lính, là sự khẳng định của chàng lính về tình yêu một trăm phần trăm của mình dành cho người yêu, thì ở nhạc khúc “Đẹp lòng người yêu”, lại là những trang thư yêu thương, những ước mơ của người lính về tương lai “cùng chung đắp cuộc đời”.
Nhạc sĩ Tuấn Hải (1939) là một nhạc sĩ nổi tiếng trong nhạc vàng với những sáng tác nổi tiếng như: Cơn mê tình ái, Phượng buồn, Như một cơn mê,…. Ông còn được biết đến với những bút danh khác như: Lê Kim Khánh, Song Kim. Những đồng điệu trong tình yêu nhạc đã gắn kết người nhạc sĩ tài hoa Tuấn Hải và Ngọc Sơn. Nhạc sĩ Ngọc Sơn(1934) là một nhạc sĩ thành danh với những ca khúc nổi tiếng về tình yêu đôi lứa, nhạc thời chiến và tân cổ như: Chiều miền hỏa chiến, Nếu mình còn yêu nhau, Giọt buồn xứ Huế,…
Sau sự hợp tác thành công ở nhạc khúc Trăm phần trăm, Tuấn Hải và Ngọc Sơn đã chứng minh sự đồng điệu trong âm nhạc qua nhạc khúc “Đẹp lòng người yêu”. Đây là một sự hợp tác tuyệt vời để viết nên một chuyện tình thời lính tuyệt đẹp và đầy ước mơ.
Vài lời về thăm người yêu bé nhỏ.
Mượn trang giấy trắng gói ghém tâm tư.
Đồn xa chẳng có một ánh sao.
Giờ đây khóe mắt xanh tìm đâu?
Từ bao lâu cách xa nhau.
Người lính chiến mượn trang giấy trắng để viết “vài lời về thăm người yêu bé nhỏ”, trang thư “gói ghém tâm tư” của người lính, gửi những lời yêu thương về người yêu nhỏ chốn quê nhà. Cuộc đời lính chiến là cuộc sống mà gần người yêu thì ít, xa cách lại nhiều, nơi đồn xa “chẳng có một ánh sao” trong đêm tối nơi rừng khuya cắm trại, người lính nhìn về phía bầu trời bao la không thấy một vì sao đêm nào mà nhớ về “khóe mắt xanh” của người yêu. Nay chiến chinh xảy ra, “từ bao lâu cách xa nhau”, nỗi nhớ về người yêu luôn hiện về mỗi khi đêm đến, bên ánh lửa trại đóng quân, nhìn lên bầu trời tìm kiếm một ánh sao sáng như mắt người yêu. Nhưng sao kia nay chẳng thấy, nỗi nhớ lại tăng thêm.
Đừng buồn đừng cho nhạt phai má hồng.
Đừng nhìn mây tím những lúc trông mong.
Đừng cho tình thắm thành giá băng.
Đừng nên đánh mất đi mùa Xuân.
Mùa vàng son nhất cuộc đời.
Trong lá thư viết lời tâm tư, người lính mong “người yêu bé nhỏ” của anh đừng buồn lo “đừng nhạt phai má hồng”, mong cô đừng buồn những chiều nhìn mây tím, mà trông mong mang buồn. Mong người yêu “đừng cho tình tahwsm thành giá băng/ Đừng nên đánh mất đi mùa xuân”, mong em tin anh, anh luôn yêu và luôn nhớ về em. Mong em đừng buồn, đừng để những sầu lo vươn trên mắt và đừng buồn đau đánh mất tình yêu, đánh mất mùa Xuân của tuổi trẻ. Mon gem nơi nơi nhà luôn vui tươi, hạnh phúc, mong em luôn vững tin vào tình thắm của đôi ta. Mùa xuân kia là vĩnh cửu như tình yêu của anh và em, mùa xuân đó như tình ta “mùa vàng son nhất cuộc đời”. Nên xin em đừng để buồn làm phai màu má hồng, đừng bỏ lỡ xuân kia, đừng buông bỏ tình ta.
Đêm đêm nơi miền tuyến đầu.
Lòng tay ôm súng ngỡ rằng người yêu.
Hỏa châu vụt sáng không gian
Kết nên hoa tình bằng ý chờ mong.
Đêm nay anh ở tuyến đầu Tổ quốc, đêm ôm súng mà cứ ngỡ ôm em “Lòng tay ôm súng ngỡ rằng người yêu”. Anh ôm súng vì bảo vệ hòa bình và đấu tranh cho đọc lạp mai sau, anh ôm súng chiến đấu cho ngày mai không còn quân thù, không còn giặc cỏ, anh lại về bên em, cùng em xây đắp những ước nguyện chưa thành. Trong đêm tối nơi đầu chiến tuyến, anh ngước nhìn “hỏa châu vụt sáng không gian/ kết nên hoa tình bằng ý mong chờ”. Nhìn những hỏa châu kia sáng giữa không gian, cuộc chiến sẽ thắng lợi, hỏa châu kia trong mắt anh như những đóa hoa, là đóa hoa kết thúc những tháng ngày chiến chinh, đóa hoa mở đầu cho một cuộc sống mới, một cuộc sống thái bình của đất nước và của chúng ta.
Đẹp lòng người yêu tròn mơ ước rồi.
Vòng tay ôm nhớ đếm bước đêm đi.
Nghìn năm một bóng hình khó phai.
Hẹn nhau đất nước trong ngày vui.
Cùng chung xây đắp mộng đời.
Anh luôn nhớ em, anh luôn mong ngày trở về khi đất nước chung niềm vui chiến thắng, ta chung niềm hạnh phúc có nhau. Đẹp lòng người yêu không khi biết anh luôn nhớ về em, những đêm canh luôn ngắm nhìn bầu trời và trong về nơi xa, nơi có em đợi chờ. Đẹp lòng người yêu không vì “vòng tay ôm nhớ đếm bước đêm đi/ Nghìn năm một bóng hình khó phai”. Dù cho đôi ta có cách xa ngàn lý, dù cho khoảng cách có bao xa nhưng lòng anh vẫn hướng về em, hình bóng em luôn in trong tim anh, dù nghìn năm vẫn không phôi phai. “Hẹn nhau đất nước chung niềm vui/ Cùng chung xây đắp mộng đời”, hẹn em ngày đất nước thôi không còn chiến chinh, ngày hòa bình kết thúc khói đạn chiến tranh, anh lại về cùng em chung vui ngày vui của đất nước. Anh sẽ cùng em xây đắp chuyện tình của chúng mình, cùng em xây nên những mộng đời. Vfa hẹn em ngày ấy sẽ không xa, mong em hiểu và chờ anh.
“Đẹp lòng người yêu” như một bức thư tình trấn an và thổ lộ nỗi lòng của người lính chiến. Bài hát như một điệu nhạc ngọt ngào tình yêu, những cung bậc nhớ nhung của cuộc tình xa cách và những hy vọng về tương lai cùng xây đắp mộng đời đã mang lại cho người nghe những giây phút hạnh phúc khi nghe. Người nghe như lạc vào một vùng chiến chinh không có nhiều khói đạn sầu đau, một bức thư tình ái của nỗi nhớ và ấp ủ của tương lai. Những cảm xúc vẫn sống mãi trong lòng người nghe cũng như những giai điệu của bài hát vẫn sẽ ngân vang mãi theo thời gian.
Vài lời về thăm người yêu bé nhỏ.
Mượn trang giấy trắng gói ghém tâm tư.
Đồn xa chẳng có một ánh sao.
Giờ đây khóe mắt xanh tìm đâu?
Từ bao lâu cách xa nhau.
Đừng buồn đừng cho nhạt phai má hồng.
Đừng nhìn mây tím những lúc trông mong.
Đừng cho tình thắm thành giá băng.
Đừng nên đánh mất đi mùa Xuân.
Mùa vàng son nhất cuộc đời.
Đêm đêm nơi miền tuyến đầu.
Lòng tay ôm súng ngỡ rằng người yêu.
Hỏa châu vụt sáng không gian
Kết nên hoa tình bằng ý chờ mong.
Đẹp lòng người yêu tròn mơ ước rồi.
Vòng tay ôm nhớ đếm bước đêm đi.
Nghìn năm một bóng hình khó phai.
Hẹn nhau đất nước trong ngày vui.
Cùng chung xây đắp mộng đời.