Sáng tác “Cơn Gió Thoảng” của nhạc sĩ Quốc Dũng

Đăng ngày 07/09/2024

Là một nhạc sĩ nhạc vàng với những sáng tác đa dạng màu sắc, từ nhạc trẻ đến nhạc vàng cùng với các tình khúc 1954 – 1975, Quốc Dũng còn được biết đến là người có số lượng bài viết hòa âm nhiều nhất Việt Nam với khoảng hơn 5000 bài. Phạm Duy đã từng đánh giá Quốc Dũng rằng: Ông là một tài năng hiếm có của âm nhạc. Bản nhạc đầu tiên được Quốc Dũng viết khi ông chỉ mới 11 tuổi, nhưng đó lại là một bản nhạc không đời, đến tận năm 17 tuổi ca khúc đó mới được hoàn chỉnh và cho phát hành tới khán giả – “Em Đã Thấy Mùa Xuân Chưa?”. Ca khúc này nhanh chóng chiếm lấy tình cảm từ khán giả và từ đây, tên tuổi của ông cũng được chú ý nhiều hơn. Sau sự thành công rực rỡ của ca khúc đầu tay, nhạc sĩ Quốc Dũng đã sáng tác thêm nhiều ca khúc với sức sống mãnh liệt theo thời gian: “Chuyện Ba Người”, “Điệp Khúc Mùa Xuân”, “Hoang Vắng’, “Cơn Gió Thoảng”, “Còn Mãi Nơi Đây”,…..

Cơn Gió Thoảng” – Ca khúc đã làm nên tên tuổi của nhạc sĩ Quốc Dũng, bài hát mang người nghe qua từng cung bậc cảm xúc của tình yêu, từ lúc nồng nàn mãnh liệt cho đến những nức nở chẳng thể thốt nên câu. Mỗi cung bậc trong tình yêu là một loại thử thách, nếu vượt qua được những thử thách đó sẽ thành sự gắn kết hài hòa giữa hai người yêu nhau. Và ngược lại, khi cảm xúc yêu đương không được lưu ý, câu chuyện tình sẽ nhanh chóng rạn nứt và tan vỡ mà không phải do bất kỳ tác động bên ngoài nào cả.

Cơn Gió Thoảng -Vũ Khanh | Tác giả: Quốc Dũng

“Ngày nào em đến áo trắng ướt đẫm

Hơi sương chiều rơi

Tưởng là phút vui ôi như cơn mơ

Nỗi đau nghẹn lời

Buồn theo cơn gió những cánh lá rơi cuốn trôi về đâu?

Nắng đã chìm sâu… Biết ta còn nhau?…”

Nhạc sĩ Quốc Dũng và những bản tình ca gửi lại cuộc đời

Ngày em bước đến nơi anh, tà áo trắng ướt đẫm vì hơi sương chiều, không còn phất phới như thuở nào cũng như tình ta lúc này chẳng còn mặn nồng, da diết như thuở ban đầu. Nhìn bóng em ngày một cận kề, cứ ngỡ người về lại bên ta như yêu thương được hàn gắn, có biết đâu đó chỉ là mộng ảo nơi tâm hồn đang tổn thương.

Chiều dần buông, sương cũng phủ một tầng ướt đẫm, nắng đã chìm sâu tắt dần chẳng còn chiếu rọi bước chân người. Nhìn ngắm những cơn gió thoảng đang cuốn theo từng cánh lá rơi như nỗi buồn người thất tình, chẳng biết rồi sẽ trôi về nơi nao? Đã từng bên nhau, đã từng hạnh phúc, đã từng có những giây phút vui buồn sẻ chia,…vậy mà người nỡ nào quay đi như “cơn gió thoảng” lướt qua đời ta chẳng chút luyến lưu.

“…..Và trong đêm tối lóng lánh những ánh sao rơi lặng im

Nhẹ như gió êm môi em run run

Hơi Thu ngọt mềm…

Rồi bao cay đắng với những đớn đau xô đi tìm nhau

Bóng em dần sâu… núi đồi vút cao…

Ôi những dấu yêu thương xưa tháng năm in hằn lối quen

Xin gió mưa trôi đi để hồn chìm vào lãng quên…”

Nhạc sĩ Quốc Dũng – chồng danh ca Bảo Yến qua đời

Tình yêu khi mới đơm hoa chớm nở là khoảnh khắc hai người hạnh phúc nhất, trong mắt đối phương chỉ có người mình thương. Hạnh phúc đến với họ cũng giản đơn hơn nhiều khi chỉ là những cái nắm tay thật chặt, hay là những buổi chiều lộng gió đôi trẻ dạo bước bên nhau thật yên bình, hoặc là cùng nhau ăn chung một bữa cơm đơn giản có anh và có em… Lúc yêu, những khó khăn đều trở thành một loại phép màu diệu kỳ vẽ nên một con đường trải đầy hoa hồng trong thế giới đầy mộng đẹp.

Nhưng đến lúc chia xa, đến lúc người nơi ta ngã thì bầu trời đêm cũng trở nên xám xịt chẳng một vì sao. Bầu trời vốn lấp lánh và lung linh, nhưng trong mắt kẻ thất tình thì những vì sao ấy cứ như “rơi tự do”, lặng im rút khỏi khoảng trời, chỉ để lại chút gió nhẹ êm êm làm cho tim người thêm giá lạnh. Em có còn nhớ hay chăng những hồi ức tươi đẹp khi ta bên nhau? Em còn nhớ hay chăng vị ngọt nơi đôi môi mềm run run trong đêm tối? Em có còn nhớ chăng hay em thật sự xem là “cơn gió thoảng” mà để mặc những kỷ niệm mờ nhạt dần trong dĩ vãng cô đơn. Riêng với anh, “những dấu yêu thương xưa tháng năm” vẫn luôn in hằn trong tâm trí, chẳng thể nào phai nhạt.

“Rồi bao cay đắng với những đớn đau xô đi tìm nhau” – Những thử thách trong tình đời đã kéo giãn khoảng cách giữa đôi ta, mang em rời đi chẳng một chút lưu luyến. Bản thân anh chỉ biết lặng im nơi đó mà ngắm nhìn “bóng em dần sâu… núi đồi vút cao…”, không dám nói nên câu từ giã.

“…..Người còn đi mãi biết có đến chốn không gian mù xa

Một ngày thoáng qua xin trong hư vô nhớ thương nhạt nhòa

Để ta vui sống với những trái ngang dấu chôn cuộc đời…

Hỡi nhân tình ơi, hãy cười hãy vui…”

“Người còn đi mãi biết có đến chốn không gian mù xa” – Chấp nhận “vứt bỏ” phần tình cảm đôi ta để lựa chọn cho mình một cuộc sống mới nơi không gian xa xăm nào đó. Có thể ta đã xa nhau, có thể hiện tại gặp nhau chỉ là đôi người xa lạ nhưng chỉ xin một điều giản đơn, xin giữ những nhớ thương xưa như một hồi ức đẹp, để biết ta từng có nhau, từng hạnh phúc ngọt ngào. “Để ta vui sống với những trái ngang dấu chôn cuộc đời…” – Dù vết thương chồng chất, dù nỗi đau vẫn luôn dằn xé tâm hồn người nhạc sĩ, thì anh vẫn không quên nguyện cầu cho người mình thương được mỉm cười hạnh phúc. Đôi khi trong tình yêu, thương nhau không nhất thiết phải bên nhau, thương nhau là được nhìn thấy nửa kia hạnh phúc thì bản thân mình cũng đủ thấy mãn nguyện.

“Cơn Gió Thoảng” của nhạc sĩ Quốc Dũng như đưa người nghe đắm chìm vào những giai điệu nhẹ nhàng nhưng câu từ lại khá mạnh mẽ. Dễ nghe, dễ nhớ, dễ thuộc và lại còn dễ đi sâu vào lòng người bằng những thứ cảm xúc chân thật mà bất kỳ ai cũng phải trải qua trong tình yêu.

Tình yêu cũng giống như cuộc sống, có hạnh phúc thì cũng có thăng trầm, có vui vẻ thì cũng có cãi vã xung đột,… Nó được bắt đầu từ những yêu thương nồng nàn và buộc phải trải qua những sóng gió và thử thách cùng với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Trong tình cảm, có trăm vạn sắc thái: yêu, thương, thù, hận, vui, buồn, hạnh phúc,…đó là những cung bậc dù có tránh thì ít nhiều bạn vẫn phải trải qua, không thể nào tránh khỏi được. Những người yêu nhau, nếu thấu hiểu cho nhau và dìu dắt nhau vượt qua những thử thách thì tình cảm của họ sẽ ngày càng bền chặt và lâu dài. Tình yêu là bất biến, có chẳng chỉ có người trong mới đổi thay mà thôi! Thế nên, tại sao phải oán trách nhau làm chi khi ngọt ngào chỉ xuất hiện sau những lần cay đắng!

Ngày nào em đến áo trắng ướt đẫm
Hơi sương chiều rơi
Tưởng là phút vui ôi như cơn mơ
Nỗi đau nghẹn lời

Buồn theo cơn gió những cánh lá rơi cuốn trôi về đâu?
Nắng đã chìm sâu… Biết ta còn nhau?

Và trong đêm tối lóng lánh
những ánh sao rơi lặng im
Nhẹ như gió êm môi em run run
Hơi Thu ngọt mềm…

Rồi bao cay đắng với những đớn đau xô đi tìm nhau
Bóng em dần sâu… núi đồi vút cao…

Ôi những dấu yêu thương xưa tháng năm in hằn lối quen
Xin gió mưa trôi đi để hồn chìm vào lãng quên…

Người còn đi mãi biết có đến chốn không gian mù xa
Một ngày thoáng qua xin trong hư vô nhớ thương nhạt nhòa
Để ta vui sống với những trái ngang dấu chôn cuộc đời…
Hỡi nhân tình ơi, hãy cười hãy vui…