Nghe đến nhạc sĩ Tùng Giang, người ta sẽ nghĩ ngay đến một con người tài năng khi xuất thân từ gia đình nghệ sĩ, có đam mê với âm nhạc từ bé, học xong trung học đã rời ghế nhà trường mà đi theo tiếng gọi của nghệ thuật. Không chỉ là tay trống kiệt xuất của một ban nhạc trẻ nổi tiếng ở Việt Nam, Tùng Giang còn được biết đến với tài sáng tác, tuy không nhiều nhưng đều được công chúng biết đến và yêu thích. Ca khúc đầu tay của ông là “Biết Đến Thuở Nào” được kết hợp viết chung với Trường Kỳ (đây cũng là một trong những nhạc sĩ – người tiên phong khai sinh phong trào nhạc trẻ Sài Gòn trước năm 1975). Khả năng sáng tác của ông chẳng qua bất kỳ lớp học đào tạo nào mà chỉ do ông tự tìm tòi và nghiên cứu. Trong một bài phỏng vấn của Việt Weekly ở hải ngoại, nhạc sĩ Tùng Giang từng chia sẻ rằng:
“Phần lớn những bài hát tôi viết, đa số đều nói lên tâm trạng của tôi. Thật ra, số lượng bài hát của tôi không nhiều, một giới hạn thôi, may mắn là tất cả các bài hát đều được khán giả đón nhận rất nồng nhiệt. Mỗi một bài hát mang một tâm trạng của tôi vào thời điểm đó. Bài hát đầu tiên tôi viết là Biết đến thuở nào “Lúc đầu gặp em tinh tú quay cuồng…” Kỹ thuật nhạc lý tôi không học từ ai cả. Tôi nghiên cứu khuôn nhạc, ôm đàn và hát. Thật tình trống không phải là đam mê của tôi, nhưng người thầy của tôi nói tôi có khiếu về trống, và mọi người cũng nói như vậy nên tôi theo thôi.
”Sau sự thành công của “Biết Đến Thuở Nào”, Tùng Giang còn sáng tác thêm thêm nhiều nhạc khúc khác như “Tôi với trời bơ vơ”, “Chỉ riêng mình em hiểu”, “Từ lúc em đi”, “Người tình người đẹp xinh xinh”, “Điệp khúc buồn”,…Trong đó không thể không nhắc đến “Anh Đã Quên Mùa Thu” được nhạc sĩ Tùng Giang viết chung với Nam Lộc (người nhạc sĩ mở lối “Việt hóa” nhiều bản ngoại quốc thịnh hành bằng cách đặt lời Việt) là bản nhạc nền trong phim “Anh Yêu Em” và được giải thưởng do Tổng Thống thời bấy giờ trao tặng.
“Em đã quên mùa Thu! Em đã quên mùa Thu!
Bây giờ là mùa Thu
Chiều vắng khói sương mù
Hàng cây khô sầu úa! Hiu hắt đứng trong mưa
Mưa như lệ tình xưa! Lệ thấm mấy cho vừa!
Lệ thương hoa phượng rũ!
Em có nghe mùa Thu!…”
Ngồi lặng lẽ trước mái hiên nhà, cảm nhận từng đợt gió hiu hiu lùa qua từng ngóc ngách của con phố nhỏ, thoảng qua tận tâm hồn ta, khẽ lay động làm thức tỉnh những kỷ niệm ngày cũ tưởng chừng đã ngủ quên. Thời điểm mùa thu đến, thời điểm bản thân nhớ về những hồi ức ngày cũ, nhớ khoảng thời gian tươi đẹp khi đôi mình còn cận kề bên nhau. Giờ phút này đây, lặng người nơi không gian quen thuộc nhưng lại xa lạ vô ngần, ngắm từng đợt khói sương ban chiều thoảng trôi nhè nhẹ, nhìn từng hàng cây khô sầu úa đang dần tạm biệt lá vàng, tiễn chúng về với miền đất lạnh, còn bản thân thì vẫn trơ thân mà đứng dưới những cơn mưa đầu mùa lạnh giá. Những hạt mưa thấm qua khe lá, trút xuống những nụ hoa nhỏ, trút xuống tâm hồn còn đang chữa lành sau những tổn thương. Đó là mưa thật không? Hay lại là những giọt lệ bi sầu, những giọt lệ khi nhớ về ngày chia tay hôm ấy, những giọt lệ khi hoài niệm về câu chuyện tình sâu đậm nhưng đành dở dang.
“Em đã quên mùa Thu”, em không còn muốn nhìn về một quá khứ với đầy kỷ niệm của đôi ta, em chối bỏ đi những mộng ước mà ta từng có, những hẹn thề mà ta nói nên câu. Em đã quên rồi, quên một mùa thu với đầy cảm xúc thương yêu ngày trước, quên những rung động khi hai con người xa lạ bất chợt gặp nhau, bất chợt quen và yêu nhau nhưng cũng bất chợt rời xa đôi người đôi ngã. Liệu, ở một phương trời xa xăm nào đó, em có lặng người mà nghe mùa thu không? Có chút nào lắng đọng nơi tâm hồn, hoài niệm về một thời còn son sắt; có chút nào nhớ đến đôi ta đã từng có nhau?
“……Thu mang cho tình yêu một thời đã qua!
Thu mang cho người yêu một đời xót xa!
Mùa Thu đã xóa hết cơn mong chờ,
Mùa Thu sẽ cất dấu chân ơ thờ, một người bước đi, lệ tình ướt mi!
Hôm nay trời vào Đông, tình đã chết trong lòng, niềm cô đơn chợt đến
Mùa thu năm ấy mang tình yêu đến bên người, cũng mùa thu ấy lại mang tình thương đi mất, rời xa ta mãi mãi chẳng quay trở lại và mất dần trong vòng tuần hoàn của vũ trụ, của thiên nhiên. “Thu mang cho tình yêu một thời đã qua!”, thu đã mang theo một thời thanh xuân ngọt ngào của đôi tình lữ, mang theo đôi trái tim vốn lành lặn giờ chằng chịt những vết thương nông sâu. “Thu mang cho người yêu một đời xót xa!”, thu mang cả người thương đi mất, mang tất cả những mặn nồng mình đã trao nhau, để lại nơi đây một người cô đơn và lẻ loi, chỉ biết làm bạn với những tổn thương kéo dài đầy chua xót. Khi yêu nhau thấy Thu sao thật ngắn ngủ, chỉ mới bên nhau thế mà đã trôi qua mấy mùa; nhưng đến lúc tình lìa mộng tan lại trách thu kia sao quá dài, dai dẳng đến độ xóa hết những cơn mong chờ người cũ. Thu thoảng qua những cơn gió nhẹ nhưng lại làm rát bỏng làn da mỏng manh, hằn lên đó những vết trầy bé nhỏ tưởng sẽ chóng lành nhưng nào ngờ lại đau đớn không thốt nên câu.
“Mùa Thu sẽ cất dấu chân ơ thờ, một người bước đi, lệ tình ướt mi!”, thu ẩn mình vào những cơn gió nhẹ, thu hóa thân vào những chiếc lá vàng khô, thu đem cất đi những dấu chân đầy thờ ơ của người ra đi, chỉ lưu lại giọt nước mắt đẫm hàng mi của kẻ ở lại, kẻ đắm chìm trong sắc vàng tươi xinh đẹp của mùa thu. Dấu chân của thờ ơ tuy mờ nhưng vết thương lòng người ở lại vẫn in sâu và hình thành vết sẹo, muôn đời cũng khó mà mờ phai. Em đã quên rồi mùa thu qua, mùa thu của quá khứ nhưng người lại thì làm sao quên dù tình đã chết trong lòng và cô đơn đang dần bủa vây tâm hồn.
“Anh đã quên mùa thu” của đôi nhạc sĩ Tùng Giang và Nam Lộc mang theo nét đặc trưng của mùa thu, mát mẻ và dịu dàng nhưng cũng có lúc thật oi ả bởi dư âm của mùa hè, cũng có lúc lạnh dần vì sắp chuyển sang đông. Mùa thu là mùa yêu thương, nhưng nó cũng là mùa nhớ, mùa của những nỗi bâng khuâng hòa thêm chút xúc cảm làm cho người ta cảm giác luyến lưu một điều gì đó. Và trong “Anh đã quên mùa thu” chính là sự quyến luyến về câu chuyện tình đã cũ, nhưng người trong cuộc lại hoàn toàn chối bỏ, hoàn toàn muốn quên đi
Em đã quên mùa Thu! Em đã quên mùa Thu!
Bây giờ là mùa Thu
Chiều vắng khói sương mù
Hàng cây khô sầu úa! Hiu hắt đứng trong mưa
Mưa như lệ tình xưa! Lệ thấm mấy cho vừa!
Lệ thương hoa phượng rũ!
Em có nghe mùa Thu!
Thu mang cho tình yêu một thời đã qua!
Thu mang cho người yêu một đời xót xa!
Mùa Thu đã xóa hết cơn mong chờ,
Mùa Thu sẽ cất dấu chân ơ thờ, một người bước đi, lệ tình ướt mi!
Hôm nay trời vào Đông, tình đã chết trong lòng, niềm cô đơn chợt đến
Em đã quên mùa Thu! Em đã quên mùa Thu!