Ai làm cho bướm lìa hoa,
Cho chim xanh nỡ bay qua vườn hồng.
Ai đi muôn dặm non sông,
Để ai chất chứa sầu đong vơi đầy.
Đó là hai câu ca dao nói về một tình yêu buồn, một tình yêu bị chia cắt. Có một nghịch lý làm con người ta đau khổ khôn cùng chính là đôi bên tình lữ đậm sâu nhưng lại chẳng thể cùng nhau suốt đời suốt kiếp. Những người yêu nhau nhưng lại không thể đến với nhau, để rồi lòng “chất chứa sầu đong vơi đầy”. Nỗi sầu của tình yêu bị chia cắt, nỗi sầu của tâm hồn mất đi tình yêu. Cũng là nỗi sầu của tình yêu dang dở ấy, nhưng qua ngòi bút, qua lời ca, giai điệu của nhạc khúc “Mộng sầu” do nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng sáng tác lại mang một màu sắc khác.
Nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng (1937-2000) là một nhạc sĩ vàng tiêu biểu tại miền nam Việt Nam và cả hải ngoại. Ngoài ra ông cũng viết nhạc thiếu nhi với bút hiệu Anh Nam. Nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng được đông đảo người mộ nhạc biết đến qua các nhạc khúc nổi tiếng như: Mưa trên poncho, Tình đầu thời áo trắng, Có tin vui giữa giờ tuyệt vọng,..
Nhạc khúc “Mộng sầu” là một nhạc khúc buồn về tình yêu dang dở của đôi lứa yêu nhau. Sự xót xa xuất phát từ con tim, mang theo sự cảm thông cho mối lương duyên buồn thương. Nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng đã dùng những biểu tượng của thiên nhiên đơn giản để nói về câu chuyện tình yêu của mình, gần gũi cũng không quá nặng nề khi nhắc đến chuyện tình buồn.
Tình mình bây giờ như mưa trên sông
Mưa đầu sông, mưa cuối sông
Tình mình bây giờ như cơn gió đông,
Gió đầu đông, gió cuối đông
Mở đầu bài hát là chuyện tình của chúng mình bây giờ như cơn mưa, như cơn gió đông lạnh giá và ướt đẫm nước mắt. Không phải hiển nhiên mà tác giả sử dụng hình ảnh mưa gió, như ta luôn biết, mưa và gió đông là đại diện cho nỗi buồn, cho một điều không tốt. Tình ta như mưa trên sông, đầu sông, cuối sông đều có mưa.Tình mình như cơn gió đông, đầu đông hay cuối đông đều nổi gió. Tình cảm của chúng ta là vậy, lúc bắt đầu mới yêu đã có mâu thuẫn, ngay từ đầu đã có “mưa” có “gió”. Đôi ta cứ tưởng rồi mưa gió ấy sẽ đi qua, mâu thuẫn sẽ được giải quyết, nhưng nó lại như một sự im lặng lùi xuống, để sau đó lại nổi lên. Với hình ảnh mưa trên sông và gió đông, người cảm nhạc dễ liên tưởng đến một cuộc tình đầy sóng gió và mưa bão, một cuộc tình không êm đềm như gợn sóng xô bờ trong cổ tích. Mà đây là một cuộc tình với đầy những khó khăn, những mâu thuẫn chực chờ xô đẩy hai người ngày một xa.
Tình mình bây giờ, như sương buổi mai
Nắng rồi lên, sương vội tan
Tình mình bây giờ như cây sầu đông
Kiếp buồn hiu, kiếp sầu đông
Nếu ở đoạn nhạc trước, tác giả mượn hình ảnh của mưa trên sông, của cơn gió đông, đó là những sự vật tượng trưng cho sông nước. Thì ở đoạn nhạc tiếp theo, Trầm Tử Thiêng vô cùng tinh tế khi đưa hình ảnh sương ban mai, cây sầu đông, những sự vật trên bờ để nói về tình yêu. Tác giả không đơn thuần chỉ mượn những sự vật đặc trưng của vùng biển và trên cạn, mà như muốn khắc họa thêm, như muốn có cái nhìn đa chiều hơn về sự rạn nứt trong tình yêu của đôi ta. Tình yêu đôi ta mỏng manh như sương ban mai, để rồi nắng lên thì sương cũng tan. Sự tin tưởng của đôi ta cũng thế, nó mỏng manh như sương, nên khi vừa có hiểu lầm, sự tin tưởng nhau cũng mất đi. Tình ta như cây sầu đông, không có sự bừng bừng nhựa sống, không có tươi vui tràn đầy năng lượng yêu đời mà luôn mang trong mình kiếp buồn tủi, kiếp u sầu.
Qua hai cặp hình ảnh so sánh, ta có thể thấy tâm trạng của người viết lúc này. Đó là một tâm trạng mất đi hy vọng, một sự tuyệt vọng cho tình yêu của mình. Để rồi đi đến một sự kết luận “Tình yêu là xây mộ”.
Tình yêu rồi xây mộ
Người yêu rồi thẫn thờ
Tình tan trong nghèo khó
Thành bước chân liều
Thành nát đời nhau
Tình yêu là nấm mộ, nó chôn vùi tinh thần của kẻ yêu đương, khiến họ trở nên thẫn thờ. Trong cảnh nghèo khó thì tình cũng tan theo, để những người yêu nhau mang bước chân liều làm nát đời nhau. Phải tuyệt vọng về tình yêu thế nào, mà tác giả lại có thể diễn tả một cách đau lòng về tình yêu như vậy. Đoạn nhạc ngân lên, ta như cảm được sự cô đơn, sự tuyệt vọng, và cả sự tự ti vì nghèo khó mà mất đi tình yêu, mất đi niềm tin vào cuộc sống của nhân vật chính ấy.
Cuộc tình tan rồi , Anh đau khôn nguôi
Ôm niềm mơ, đi giữa trời
Cuộc tình tan rồi, Em như kiếp hoa
Hoa tàn úa, Hoa cuối mùa
Cuộc tình chúng ta tan vỡ, “anh đau khôn nguôi” “ôm niềm mơ, đi giữa trời”, còn em cũng không khá hơn khi “em như kiếp hoa”, “hoa úa tàn, hoa cuối mùa”. Cuộc tình này tan vỡ rồi, dù anh hay em thì cũng không tránh khỏi nỗi đau trong lòng, sự khổ sở lan tỏa khắp con tim, cuộc tình này tan vỡ như chúng ta dần mất đi niềm tin trong cuộc sống vốn dĩ sẽ ngập tràn màu hồng. Người đau đớn khôn nguôi, người sống như hoa tàn cuối mùa, xót xa làm sao, u buồn thế nào!
Tình mình bây giờ, đau như ngọn roi
Quất vào tim, vết bầm tím
Tình mình bây giờ như chim mỏi cánh
Chim gặp bão, chim gặp mưa …
Cuộc tình tan vỡ như ngọn roi quất vào tim nhau, để lại vết tím bầm khó phai. Trái tim giờ đây rỉ máu cho sự dang dở, cho sự chia xa này. Cuộc tình mình như chim mỏi cánh còn gặp mưa, gặp bão,… Cánh đã mỏi thì sao con chim ấy có thể bay qua được cơn bão, cơn mưa ấy, có lẽ cánh chim ấy cũng sẽ buông xuôi, sẽ mặc cho số phận và chấp nhận buông thả mình rơi. Chuyện tình của anh và em cúng như vậy, cuộc tình chúng ta có quá nhiều mâu thuẫn, có quá nhiều mưa gió ập đến, và chúng ta cũng “mỏi” như cánh chim ấy rồi.
Mộng sầu, giấc mộng ôm sầu, cuộc tình dở dang đầy đau đớn và tuyệt vọng. Một tâm hồn u uất trong nhạc khúc u sầu. Và qua ca từ mang vần điệu, qua so sánh gần gũi, nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng đã khắc trong lòng người nghe một ca khúc trữ tình sâu lắng và bi đát cho cuộc tình dang dở. Bài hát như lời than thở, như nỗi buồn lan xa trong lòng người nghe. Tiếng nhạc đã hết như nỗi đau về cuộc tình đượm buồn ấy vẫn như dai dẳng sâu trong tâm trí và trái tim người nghe.