Là cha đẻ của rất nhiều ca khúc nổi tiếng như: Cây cầu dừa, Thành phố sau lưng, Những đóm hỏa châu, Về quê ngoại,.. nhưng ít ai biết rằng, ngày bé nhạc sĩ Hàn Châu không thích làm nhạc sĩ. Năm ông 14 tuổi, ông theo chị cả, tức vợ của nhạc sĩ Thanh Sơn vào Sài Gòn. Ông bắt đầu yêu thích đàn và và chỉ sáng tác vui khi rảnh rỗi nhưng không ngờ cơ duyên đưa ông trở thành nhạc sĩ. Đa phần nhạc phẩm của ông có cảm hứng những chuyện tình buồn, sầu bi ai, dang dở. Thế nhưng những cảm xúc ấy được nhạc sĩ Hàn Châu thừa nhận là do ông tưởng tượng ra. Đặc biệt là ở ca khúc “Tội tình”, đồng cảm với phận trai nghèo không thể bảo vệ được tình yêu nên ông đã sáng tác ca khúc ấy, như một lời tâm sự thay cho những số phận nghèo ấy.Nhạc sĩ Hàn Châu tên thật là Lê Đình Nam, ông sinh năm 1947 tại Bình Định. Nhạc sĩ Hàn Châu được mọi người biết đến lần đầu trong ca khúc “Ngỏ hồn qua đêm” do nhạc sĩ Hoàng Trang viết và đặt với bút danh Triết Giang – Hàn Châu. Theo lời của vợ nhạc sĩ Hoàng Trang, “Ngỏ hồn qua đêm” là do một mình nhạc sĩ Hoàng Trang viết một mình nhưng ông muốn giúp đỡ người bạn chưa có tên tuổi là Lê Đình Nam nên để thêm tên Hàn Châu. Còn về ý nghĩa bút danh ấy, do Hoàng Trang muốn đặt một bút danh khác cho mình, nên khi nhìn lên tấm bản đồ, phía trên Việt Nam là Trung Quốc có ghi 2 cái tên Hàn Châu, Triết Giang. Thấy lạ và hay nên ông lấy luôn hai cái tên này, một cái Triết Giang cho Mình, và một cái Hàn Châu cho người bạn.
Về nhạc phẩm “Tội tình”, đây là một nhạc khúc về nỗi lòng của chàng trai đành để người yêu bỏ đi trong buồn tủi vì chữ nghèo. Cũng như Hàn Châu từng tâm sự : “Người đàn ông nghèo mang mặc cảm rất nhiều. Nghèo là một cái tội, tội vì không thể nuôi sống được tình yêu của họ. Nhưng sao trách họ được, đó là những người đáng thương vì chẳng ai muốn mình nghèo cả. Chính vì sự đồng cảm đó nên tôi sáng tác nên ca khúc Tội tình”.
Sao em bỏ ra đi anh nào có tội tình gì?
Sao em bỏ ra đi anh nào có lỗi lầm chi?
Sao em bỏ ra đi để anh thương nhớ hoài ôm kỷ niệm.
Buồn lên mấy nẻo hẹn hò em biết không?
Mở đầu nhạc khúc là điệp khúc “sao em bỏ ra đi”, người con gái anh yêu nay đã bỏ ra đi dù cho anh không có “tội tình gì”, không có “lỗi lầm chi”. Em bỏ ra đi để mình anh ôm hoài kỷ niệm xưa. Nay em bỏ ra đi, nhìn lại những nơi ta từng hẹn hò, lòng anh chỉ thấy buồn thêm.
Sương khuya lạnh đôi vai đi về thui thủi một mình.
Ưu tư nặng con tim anh buồn thao thức cả đêm.
Sao em bỏ ra đi bỏ quên anh giữa dòng đời xuôi ngược.
Giờ đây đã mất nhau rồi tình mồ côi.
Giờ đây chỉ còn mình anh với đôi vai lạnh, lủi thủi đi về trong sương khuya lạnh giá. Cái lạnh của sương khuya thấm vào da thịt, thấm vào cả trái tim đang ưu tư đau buồn của anh. Ngày em ra đi, anh thao thức u sầu, nhưng biết làm sao khi giờ chỉ còn mình anh giữa dòng đời ngược xuôi. Tình ta nay đã “mồ côi”…
Trong bơ vơ trong nỗi đau vùi,
Anh chợt biết rằng tội anh nghèo rớt trái mồng tơi.
Mà trèo cao vướng sợi tình rồi,
Nên té giữa đời ôm trái sầu buồn đơn côi.
Khi mình anh còn lại bơ vơ, trong nỗi đau vùi, anh mới nhận ra, tội của anh để em phải ra đi là do anh nghèo! Do số anh nghèo mà trèo cao, đời vươn đến tình yêu nên mới phải “vướng sợi tình” để rồi “té giữa đời ôm trái sầu buồn đơn côi”. Nhạc sĩ Hàn Châu đã dùng ca từ để lột tả hết tất cả u sầu, mọi nỗi đau của số kiếp nghèo khó. Qua thềm nhạc, qua ca từ, nỗi đau ấy như được nhân lên, nỗi đau của một phận trai nghèo, vì nghèo mà đành buông bỏ tình yêu, đành chấp nhận cho người con gái anh yêu ra đi mặc dù lòng còn nhiều lưu luyến. Nỗi đau, nỗi tự ti, tuổi nhục ấy đã đè nặng lên người trai, anh tự cho rằng vì mình nghèo, vì nghèo nên nào dám đòi hỏi tình yêu. Nhưng do anh trèo cao, mơ mộng tình yêu nên mới phải “té giữa đời” để rồi ôm nỗi sầu đơn côi cho mình.
Anh mang tội si mê nên đường yêu lạc nẻo về.
Anh mang tội yêu em khi đời anh trắng bàn tay.
Nay em bỏ ra đi đèn đêm hiu hắt sầu ngơ ngẩn buồn.
Nếu trước kia anh không biết “sao em bỏ ra đi anh nào có tội tình chi” thì giờ đây, khi mình anh bơ vơ, anh đã hiểu tội của anh. Tội của là “tội si mê nên yêu lạc nẻo về”, là “tội yêu em khi đời anh trắng bàn tay”. Nhưng đâu phải ai cũng được chọn số kiếp được sinh ra, đâu ai muốn sống trong nghèo khó. Nhưng cái nghèo cứ bủa vây, anh chưa hết nghèo thì đã mất em. Em bỏ đi rồi, ngọn đèn hiu hắt như sầu thêm, nẻo đường ngày nào đôi ta hẹn hò như buồn thêm.
“Tội tình” là một nhạc khúc buồn về số khiếp của người trai, cái nghèo khiến anh tự ti, buồn tuổi không dám níu giữ tình yêu của mình. Ca khúc như tiếng lòng của những người trai nghèo đang bươn chải từng ngày mưu cầu một cuộc sống tốt hơn, một cuộc sống đầy đủ hơn và mưu cầu một tình yêu.
Người ta thường nói, tình yêu không quan trọng vật chất, nhưng là thân trai, với gánh nặng là trụ cột gia đình, là bờ vai chở che cho người mình yêu thì cái nghèo như tạ ngàn cân đè nặng đôi vai trai. Có lẽ, dù không thật sự trải qua, nhưng lại có thể thấu hiểu và đồng cảm sâu sắc cùng những số phận nghèo ấy, nên nhạc sĩ Hàn Châu đã mang lại cho đời một nhạc khúc Tội tình bất hủ với thời đại.
Trích lời bài hát Tội Tình:
Sao em bỏ ra đi anh nào có tội tình gì?
Sao em bỏ ra đi anh nào có lỗi lầm chi?
Sao em bỏ ra đi để anh thương nhớ hoài ôm kỷ niệm.
Buồn lên mấy nẻo hẹn hò em biết không?
Sương khuya lạnh đôi vai đi về thui thủi một mình.
Ưu tư nặng con tim anh buồn thao thức cả đêm.
Sao em bỏ ra đi bỏ quên anh giữa dòng đời xuôi ngược.
Giờ đây đã mất nhau rồi tình mồ côi.
Trong bơ vơ trong nỗi đau vùi,
anh chợt biết rằng tội anh nghèo rớt trái mồng tơi.
Mà trèo cao vướng sợi tình rồi,
nên té giữa đời ôm trái sầu buồn đơn côi.
Anh mang tội si mê nên đường yêu lạc nẻo về.
Anh mang tội yêu em khi đời anh trắng bàn tay.
Nay em bỏ ra đi đèn đêm hiu hắt sầu ngơ ngẩn buồn.
Buồn lên mấy nẻo đường tình buồn nào nguôi.