“Tình Phai” (Anh Bằng) – Ân ái đã nhạt, sầu thương càng dâng

Đăng ngày 20/07/2024

Nhạc sĩ Anh Bằng được biết đến với vai trò là một người nhạc sĩ tiêu biểu của nền nhạc vàng và nhạc hải ngoại Việt Nam từ trước năm 1975. Ông cũng là một trong những thành viên cốt cán của nhóm nhạc sĩ Lê Minh Bằng với nhiều tuyệt phẩm âm nhạc nổi tiếng, và ông cũng là người đồng sáng lập nên trung tâm Asia. Anh Bằng nổi tiếng là một người nhạc sĩ hoạt động năng nổ trong lĩnh vực sáng tác, không chỉ sở hữu số lượng bài hát đồ sộ (hơn 650 bài hát) mà những sáng tác này còn bất hủ trong suốt nhiều thập niên qua như: “Chuyện Giàn Thiên Lý”, “Bây Giờ Còn Nhớ Hay Không”, “Anh Còn Nợ Em”, “Sầu Lẻ Bóng”, “Anh Cứ Hẹn”….Anh Bằng từng chia sẻ: Không muốn nhạc phẩm của mình cô đơn nơi vị trí cao, hoặc lẻ loi trong đại chúng chỉ số ích người đón nhận, cái ông muốn chính là mọi người đều có thể được nhạc của mình. Ông sẵn lòng xóa bỏ một ca khúc không được đa số công chúng đón nhận.

Sheet nhạc Tình phai (Anh Bằng) PDF, Lời & hợp âm, giai thoại | Nhạc Nhẽo

Trong số nhiều sáng tác nhạc tình của nhạc sĩ Anh Bằng, không thể không nhắc đến nhạc khúc “Tình Phai” đứng trên góc nhìn của một cô nàng thiếu nữ thất tình, mang trong mình biết bao thương đau về mối nhân duyên dang dở. Người ta quay lưng, bỏ lại nàng biết bao hoài niệm cũng những suy tư khó nói thành lời. Bài hát với ca từ đơn giản nhưng tràn đầy ý nghĩa, với giai điệu nhẹ nhàng và du dương, ca khúc gieo vào lòng người nghe những nỗi niềm khó, gợi nhớ về một câu chuyện tình xa xưa.

“Anh đã cho tôi thời gian tuyệt dịu
Với chuỗi hôn nồng môi ấm hương yêu
Nhưng tiếc thay cho ngày vui qua mau
Trái ân ái kia phai màu, trái sầu này dâng lên cao…”

Đã từng cho nhau biết bao ái ân ngọt ngào, từng cho nhau biết bao thời gian êm đềm và tuyệt dịu, từng gửi gắm cho nhau bao nụ hôn nồng nàn vẫn còn ấm nóng nơi bờ môi. Vậy mà hôm nay lại trở nên xa tầm với, yêu thương ngày nào giờ chợt phôi pha. Tình yêu phải chăng quá dễ thay đổi, lúc ta tưởng chừng mọi thứ sẽ tiến về kết thúc tốt nhất thì lại chợt tan, đôi lauws mỗi người mỗi con đường.

Ân ái chúng ta vốn tràn đầy màu sắc, nhưng hôm nay lại phai màu nhanh chóng như bọt biển chợt tan, chỉ còn lại nỗi sầu trong lòng từng chút một dâng cao chưa có dấu hiệu dừng lại. Sầu càng thêm sầu, lòng đau thì mãi cứ đau. Khi yêu, ai mà chẳng mong người khác sẽ cùng mình gắn bó một đời một kiếp, song hành trên cùng một con đường. Thế nhưng, sự chung thủy trăm năm giữa cuộc đời này mấy ai mà có được, khi duyên tình quá khứ không còn, nợ tương lai cũng hết.

“…Cho đến hôm nay thì đã nhạt rồi
Chén đắng vơi đầy tôi tiếc thương tôi
Xin cám ơn con đường đi bên anh
Cám ơn cánh tay ân tình
Cám ơn khoảng thời gian xanh…”

Một lời cảm ơn chân thành của nàng thiếu nữ gửi gắm đến người thương xưa, cảm ơn vì đã xuất hiện tô điểm thêm chút sắc màu tươi đẹp cho cuộc đời nàng vốn nhạt nhẽo. Cảm ơn đã đồng hành cùng nàng ở chặn đường quá khứ vốn bằng phẳng, chẳng buồn chẳng lo. Cảm ơn vòng tay chàng đã xuất hiện đúng lúc nàng cần nhất, ôm lấy nàng làm dịu mát con tim lạnh lẽo. Cảm ơn khoảng thời thanh xuân tươi thắm khi ta có nhau, có cùng nhau những kỷ niệm mà nay đã nhạt nhòa rồi. Nếu có người hỏi, em có tiếc nuối không? Tiếc chứ, tình cảm được dâng lên bằng cả con tim yêu, yêu nồng nàn, yêu sâu đậm, yêu không luyến tiếc, không gìn giữ lại chút gì cho bản thân. Nhưng biết thế nào được khi nhận lại chính là sự quay lưng không suy nghĩ của chàng và sự ở lại cô đơn, hiu quạnh của nàng. Một “chén đắng vơi đầy” lòng nàng thấm dần hết, nàng ôm đau thương, gặm nhấm nỗi đau cho riêng mình.

“….Tình yêu không là ước mơ
Tình yêu khóc buồn như mưa
Tình yêu đến như mù lòa
Đến như dại khờ, cuối cùng bơ vơ…”

Hợp âm Tình phai - Anh Bằng - Hợp Âm Việt

Tình yêu là một con dao hai lưỡi, lúc yêu thương mặn nồng thì mang ta những thăng hoa, những giây phút hạnh phúc nhất trên đời; nhưng khi yêu thương vụn nỡ, nghĩa cạn tình tan thì nó cũng khiến người ta đau khổ vô bờ. Sau khi trải qua một cuộc tình nhạt phai, nàng như nhận ra rằng “tình yêu không là ước mơ”, vì ước mơ luôn là những điều tốt đẹp nhất, thành công nhất, nhưng tình yêu thì chênh vênh vô định. Tình yêu buồn nàng khóc như cơn mưa tầm tã, có lẽ đến trời cao cũng xót thương cho phận kẻ si tình. Yêu thương đôi khi là sự mù lòa, khi tình yêu che mờ đi lý trí, chẳng còn phân biệt được đúng sai cứ đâm đầu mà yêu đến khờ dại. Nhưng đến cuối cùng thì người hy sinh nhiều nhất cho tình yêu, sẽ nhận lại được gì? Ngoài sự bơ vơ, lạc lõng giữa đường đời đông đúc người…

“…Thôi nói bao nhiêu thì cũng lạnh lùng
Cũng sẽ ôm đời cay đắng mênh mông
Ôi kiếp sau xin làm thân cây thông
Đứng nghe gió than trên đồng
Khóc vay mối tình cho không”

Người thì đã đi, tình cũng đã hết, biết nói gì thêm nữa bây giờ? Giờ phút này, mọi lời nói, mọi lời an ủi đều trở nên dư thừa và không còn ý nghĩa, đắng cay người ở lại vẫn phải ôm, xót thương miên man người thất tình vẫn giữ,…khóc để làm gì, nói để được chi, có mang được người thương xưa quay trở lại, có hàn gắn được vết thương chồng chất nơi đáy tim. Nếu còn có kiếp sau, chỉ cầu xin được làm một thân cây thông cô đơn và lạc lõng ngay từ thuở ban đầu, lặng lẽ đứng nơi đồng hoang, hòa mình vào nhịp trời mênh mông, cho những cơn gió nhẹ thoảng thổi đi những muộn phiền còn sót lại của một kiếp sống. Khóc thương làm chi cho một câu chuyện tình “có như không”!

“Tình Phai” là tình nhạt, tình ban đầu vốn như một thiếu nữ độ tuổi đôi mươi tươi sắc, nhưng dần đà, khi cùng nhau trải qua bao thăng trầm, đôi tình nhân vẫn không vượt qua thử thách. Cái kết cho một câu chuyện tình là sự nhạt dần của những cảm xúc yêu đương mạnh mẽ ngày nào. Tình yêu không bỏ sót một ai trên vũ trụ rộng lớn này, nó là vị thuốc có hai mặt. nó cho ta niềm vui và sự thăng hoa trong cuộc tình mới chớm nhưng rồi lại như một cơn cuồng giông mà cuốn đi tất cả niềm vui lẫn cảm xúc ban đầu. Tình yêu không bỏ rơi một ai cả và đau khổ cũng chẳng ruồng rẫy một ai. Để rồi cuối cùng, nó dạy cho tất cả chúng ta cách quên đi một điều gì đó ý nghĩa và ghi lại tất cả kỷ niệm như một cuốn phim, sau cùng là lưu giữ nó nơi miền ký ức tận sâu trong tim.

Anh đã cho tôi thời gian tuyệt dịu
Với chuỗi hôn nồng môi ấm hương yêu
Nhưng tiếc thay cho ngày vui qua mau
Trái ân ái kia phai màu, trái sầu nầy dâng lên cao

Cho đến hôm nay thì đã nhạt rồi
Chén đắng vơi đầy tôi tiếc thương tôi
Xin cám ơn con đường đi bên anh
Cám ơn cánh tay ân tình
Cám ơn khoảng thời gian xanh

Tình yêu không là ước mơ
Tình yêu khóc buồn như mưa
Tình yêu đến như mù lòa
Đến như dại khờ, cuối cùng bơ vơ

Thôi nói bao nhiêu thì cũng lạnh lùng
Cũng sẽ ôm đời cay đắng mênh mông
Ôi kiếp sau xin làm thân cây thông
Đứng nghe gió than trên đồng
Khóc vay mối tình cho không