Nhạc sĩ Huỳnh Anh vốn là một tay chơi trống chuyên nghiệp và là trưởng ban nhạc trình diễn ở nhiều phòng trà, vũ trường của Sài Gòn. Đam mê sáng tác, ông rẽ hướng sang con đường sáng tác nhạc, song các tác phẩm không nhiều, chỉ vỏn vẹn khoảng 20 bài hát. Hầu hết các tác phẩm của Huỳnh Anh đều xuất phát từ hoàn cảnh thật của đời ông. Thuở ấy có em cùng là một ca khúc như vậy, sau đổ vỡ của hôn nhân cùng người vợ Lệ Hằng, Huỳnh Anh trở nên mất phương hướng và gần như muốn buông xuôi tất cả. Trong quãng thời gian buồn đau và tuyệt vọng đó, ông đã sáng tác nhuốm đầy sầu thương và tan vỡ như: Nếu Ta Đừng Quen Nhu, Đời Tôi Chỉ Yê Một Lần, và Thuở Ấy Có Em.
“Thuở ấy có em” là một ca khúc nhượm đầy sầu thương của chàng trai trẻ, là một bức tranh mang hai màu đối lập, “thuở ấy có em” là cuộc đời tươi thắm mộng đẹp, để rồi khi em đi xa là cuộc sống hoang vắng và buồn đau.
Thuở ấy có em anh yêu cuộc đời,
yêu đôi môi hồng điểm nét son tươi.
Yêu đôi tay ngà làn má thắm, tóc xanh buông lả lơi,
nhớ em nhớ bao thuở ấy.
“Thuở ấy có em anh yêu cuộc đời”, cuộc sống của anh khi có em là một cuộc sống đầy hạnh phúc và tình yêu. Khi có em, anh “yêu đôi môi hồng điểm nét son tươi của em”, yêu đôi môi điểm màu son tươi của em, anh yêu cả “đôi tay ngà làn má thắm”, anh yêu bờ tóc xanh của em “tóc xanh buông lả lơi”. Anh yêu mọi thứ thuộc về em, hình bóng của em vẫn như xưa, vẫn luôn in đậm trong tâm trí anh, trong trái tim anh. Nhưng nay người đã đi xa, hình bóng ấy chỉ còn là kỷ niệm, anh ôm trong lòng bóng hình người xưa, nỗi nhớ dâng trào ngập hồn anh “nhớ em nhớ bao thuở ấy”.
Thuở ấy có em anh chưa từng sầu,
chưa đi âm thầm ngoài phố đêm thâu.
Chưa mang hoang lạnh ngoài bến vắng,
Hỡi em em về đâu, cho đời mình luôn nhớ nhau.
Thuở còn có em, anh luôn sống trong hạnh phúc “anh chưa từng sầu”. Ngày còn có em bên cạnh, cuộc sống của anh là một cuộc sống gia đình viên mãn và ấm áp, anh chưa từng “đi âm thầm ngoài phố đêm thâu” “chưa mang hoang lạnh ngoài bến vắng”. Không có em, anh trôi qua trong một cuộc sống lạnh lẽo và cô đơn, những đêm khuya mình anh lang thang trên con phố xưa, anh không biết mình sẽ đi đâu, chỉ biết đi cho khỏa lấp những nỗi đau nhớ thương, anh đi qua từng con đường thân quen, nghe lòng mình đau những kỷ niệm cùng nhau. Mình anh ngoài bến vắng, cơn gió lạnh thổi vào người cũng không lạnh giá bằng lòng anh khi vắng em “hỡi em em về đâu, cho đời mình luôn nhớ nhau”.
Em dần xa mãi,
ngày đi buồn không nói,
dù một câu cho vơi nhớ.
Hay là chua xót nên em nghẹn lời,
mái lầu kia thiếu trăng,
cõi lòng anh thiếu em.
Ngày em ra đi, em không nói một lời “dù một câu cho vơi nhớ”. Chúng ta chia xa không một lời từ biệt, em ra đi không nói một lời để lòng này vơi đi nỗi nhớ em. Là em vô tình ra đi nên không lời từ biệt “hay là chua xót nên em nghẹn lời”. “mái lầu kia thiếu trăng/ Cõi lòng anh thiếu em”, trăng vắng trên mái lầu kia, em cũng xa vắng trong cõi đời của anh. Thuở có em, cuộc sống của anh là những tháng ngày trong êm đềm và hạnh phúc thắm tươi, để rồi khi em vắng em, cuộc sống của anh là chuỗi ngày buồn đau và thương nhớ.
Từ lúc vắng em nên anh thường buồn,
hay lang thang ngoài đường nhỏ không tên.
Hay ghi câu nhạc tình héo hắt,
với tâm tư sầu đau, kể từ ngày xa cách nhau.
Từng là hạnh phúc của nhau, từng trôi qua tháng ngày vui tươi nhưng “từ lúc vắng em nên anh thường buồn”. Không còn những bữa cơm gia đình, không còn những nụ cười hạnh phúc bên trong căn nhà nhỏ, vắng em rồi anh “hay lang thang ngoài đường nhỏ không tên”, anh cứ đi trong vô định, không biết mình đi đâu và về đâu. Vắng em rồi, anh “hay ghi câu nhạc tình héo hắt”, lòng anh buồn nên cung nahcj cũng héo hắt theo lòng. Anh mượn lời ca, mượn cung đàn để trút “tâm tư sầu đau”. Kể từ ngày cách xa, không còn những mộng ước thắm tươi, không còn những ái ân tình yêu, cung đàn héo hắt buồn cho mái lầu nay vắng trăng làm bạn, buồn cho đời anh vì đã vắng em…
“Thuở ấy có em” là một nhạc khúc buồn được viết nên bởi những cung nhạc của chính nỗi lòng tác giả, một người nhạc sĩ sầu thương sau đổ vỡ của hôn nhân. Nhạc khúc không chỉ là tiếng lòng của người viết mà còn như một thước phim quay chậm, đưa người nghe lạc vào những hạnh phúc buổi ban đầu và rồi chứng kiến những buồn đau, sầu thương sau ngày em xa cách. Nhạc khúc như vẽ lại và so sánh hai bức tranh trong đời, một bức tranh tràn ngập sắc thắm tươi vui và hạnh phúc của ngày bên nhau, và một bức tranh u buồn, lẻ loi của chàng trai trong con phố nhỏ không tên, một bóng dáng lặng lẽ bên bến vắng. Hai bức tranh tưởng chừng như đối lập hoàn toàn lại hòa hợp trong một nhạc khúc, lại được vẽ nên bởi một người nhạc sĩ tài hoa nhưng lại lận đận trong tình yêu, Huỳnh Anh
Thuở ấy có em anh yêu cuộc đời,
yêu đôi môi hồng điểm nét son tươi.
Yêu đôi tay ngà làn má thắm, tóc xanh buông lả lơi,
nhớ em nhớ bao thuở ấy.
Thuở ấy có em anh chưa từng sầu,
chưa đi âm thầm ngoài phố đêm thâu.
Chưa mang hoang lạnh ngoài bến vắng,
Hỡi em em về đâu, cho đời mình luôn nhớ nhau.
Đ.K:
Em dần xa mãi,
ngày đi buồn không nói,
dù một câu cho vơi nhớ.
Hay là chua xót nên em nghẹn lời,
mái lầu kia thiếu trăng,
cõi lòng anh thiếu em.
Từ lúc vắng em nên anh thường buồn,
hay lang thang ngoài đường nhỏ không tên.
Hay ghi câu nhạc tình héo hắt,
với tâm tư sầu đau, kể từ ngày xa cách nhau.