Một câu chuyện tình yêu nơi thôn xóm nhỏ, một tình yêu thanh mai trúc mã, tình yêu trong sáng không chút dụ lợi, nhưng lại bị chính tay người trong cuộc làm cho tan vỡ. Có một cô bé yêu say đắm anh chàng hàng xóm nọ, tình yêu mãnh liệt khích lệ cô chủ động mở lời yêu cùng chàng, nhưng vì khoảng cách, vì lý do cá nhân mà chàng đã im lặng chối từ phần tình cảm nồng nhiệt ấy. Và bài hát “SAO ANH NỠ ĐÀNH QUÊN” của nhạc sĩ Tô Thanh Tùng đã kể lại trọn vẹn câu chuyện tình yêu năm ấy, mang đến người nghe những cảm xúc tiếc nuối cho một mối tình chóng nở nhưng cũng chóng tàn.
Tô Thanh Tùng luôn khiến người nghe cảm nhận được sâu sắc mỗi ca từ trong ca khúc, bởi nó không chỉ chứa đựng tình cảm mà đằng sau đó là những câu chuyện tình có vui, có buồn, có làm người nghe mỉm cười hạnh phúc, nhưng có nước mắt thương xót. Nhạc sĩ có một gia tài đồ sộ với hàng trăm ca khúc quen thuộc với công chúng, trải dài hơn 50 năm. Giai điệu và ca từ bài hát cũng như chính con người ông, bình dị mộc mạc nhưng lại ngọt ngào và da diết.
Lại nói đến bài hát “SAO ANH NỠ ĐÀNH QUÊN” của Tô Thanh Tùng, ông cho biết đằng sau bài hát là câu chuyện tình yêu của chính ông cùng cô bé hàng xóm. Năm 17 tuổi xuân thì, cái tuổi đẹp nhất của thời thiếu nữ, ông và cô bé Tuyết có với nhau một đoạn tình cảm trong sáng. Cậu sinh viên năm nhất về quê nghỉ hè cùng gia đình, lại được cô bé em tỏ tình nói lời yêu, nhưng mang tâm lý không muốn bị ràng buộc và suy nghĩ bản thân phải tập trung nhiều cho việc học nên không tiện nói chuyện yêu đương, do đó Tô Thanh Tùng đã lặng lẽ mà khước từ phần tình yêu ấy. Trong sự day dứt và lòng mến thương dành cho cô em hàng xóm, bài hát “SAO ANH NỠ ĐÀNH QUÊN” được cho ra đời. Bài hát như sự thay mặt của người con gái ấy mà trách móc chàng nhạc sĩ:
“Sao anh nỡ đành quên bao lời tha thiết mong chờ?
Sao anh nỡ đành quên chuyện tình đẹp như ước mơ?
Sao anh nỡ đành quên áng mây chiều nghiêng nghiêng bóng?
Những con đường quen lối đi mà nay nằm im đó
Sao anh nỡ đành quên bao lời tha thiết êm đềm?
Sao anh nỡ đành quên cho lòng này đau xót thêm?
Sao anh nỡ đành quên lúc đi về ai đưa đón?
Mở đầu cho ca khúc là những lời trách móc của cô nàng dành cho chàng trai ấy, người con gái đã không ngừng nói thầm những lời oán than khi người mình yêu đã đang tâm mà quên hết “bao lời tha thiết mong chờ/bao lời tha thiết êm đềm”, quên luôn đi những “chuyện tình đẹp như ước mơ”, sự lãng quên này khiến cho trái tim người thiếu nữ “đau xót thêm”. Tưởng chừng như một mối tình keo sơn gắn bó, chẳng ai có thể tách rời đôi ra. Vậy mà chỉ trong nháy mắt, chỉ cần một mảnh tim đập lỗi nhịp hay chỉ vô tình buông lơi đôi bàn tay ấy cũng khiến bạn trở thành người bị bỏ lại phía sau lưng, thứ sau cùng đồng hành cùng bạn trên quãng đường còn lại chỉ có sự tổn thương và những hoài niệm khắc sâu nơi trái tim.
Hình ảnh “áng mây chiều nghiêng nghiêng bóng”, “những con đường quen lối đi” – Tất cả, tất cả đều còn đây nhưng người xưa đã chẳng thấy dáng. Con đường quen thuộc đến nhường nào nhưng giờ lại trở nên lạ lẫm khi lúc đi về chẳng còn ai đưa đón, những lúc buồn tủi cũng chẳng còn người quan tâm và hỏi han, chăm sóc….Một cảm giác tủi thân dâng trào trong trái tim nhỏ bé ấy, nhưng biết làm sao được “Giữ người muốn ở, làm sao giữ được người muốn đi”, chỉ đành thôi ôm giấc mộng còn sót lại để an ủi tấm chân tình này.
“….Nỡ đành quên sao anh dư âm ngày xưa còn đó.
Thời gian không làm sao xóa bao lần tay xiết trong tay
Nhìn anh, em âu yếm bảo:
Anh đừng xa vắng em…..”
Người ta thường nói, thời gian sẽ là thước đo để làm phai mờ đi những tổn thương, xoa dịu những mất mát, thời gian cũng chính là liều thuốc tốt nhất để chữa lành mọi vết thương. Nhưng đó không phải là tất cả, có những vết thương dù có trôi qua bao lâu thì nó vẫn để lại một vết sẹo dài, đóng dấu mãi trong cuộc đời mỗi người, dù có thêm nhiều thời gian thì vết thương ấy vẫn chẳng thể được chữa lành. Như cô gái trong bài hát, khi thời gian chẳng có tác dụng trong việc chữa lành tổn thương trong tim cô – “Thời gian không làm sao xóa bao lần tay xiết trong tay”, và mỗi khi đêm về trải qua giấc ngủ với niềm cô đơn khôn nguôi thì tâm lại càng đau hơn, càng nhung nhớ nhiều hơn. Những “dư âm ngày xưa còn đó”, những kỷ niệm đã từng chan chứa đong đầy lại như cuốn phim hiện ra, quay chầm chầm trong tâm trí nàng. Nàng chẳng thể quên dù một chút, vậy mà “sao anh nỡ đành quên”!
“…Sao anh nỡ đành quên kỷ niệm xưa buổi ban đầu?
Sao anh nỡ đành quên khi tình em đã trót trao?
Anh ơi! Nếu một mai có ai hỏi người tên ấy.
Biết nói gì đây hỡi anh?
Mà sao nỡ đành quên.”
Trách anh vô tình “Sao anh nỡ đành quên kỷ niệm xưa buổi ban đầu?”, anh đành tâm làm tan vỡ trái tim người thiếu nữ, bóp chết mối tình đầu “khi tình em đã trót trao”. Ai cũng bảo tình đầu là tình không bền, nó sẽ chẳng thể theo ta suốt đời nhưng nó lại là mối tình đẹp nhất và khó phai nhất, bởi tình yêu đầu luôn ngọt ngào và nồng cháy, trong sáng lại vô cùng nhiệt huyết. Ở cái tuổi 17 xuân xanh, cái tuổi đẹp nhất của người con gái, đoạn tình yêu mộng mơ nhất đã dành trọn trái tim cho anh, nhưng “sao anh nỡ đành quên”, nỡ đang tâm mà phụ em. Để rồi mai này, nếu có ai hỏi em về mối tình đầu em biết phải trả lời sao đây? Biết nói gì đây hỡi anh?
“SAO ANH NỠ ĐÀNH QUÊN” là một trong những bản nhạc thuộc giai điệu Bolero nổi tiếng của nhạc sĩ Tô Thanh Tùng được nhiều khán giả yêu thích, không chỉ được những danh ca nổi tiếng trình bày mà đến hiện tại vẫn được các ca sĩ đình đám “mượn” để trình diễn trên những diễn đàn, sân khấu lớn. Đây không chỉ đơn thuần là một bài hát, mà nó còn là một mỗi niềm day dứt của tác giả, khi từ chối cô bé trong sự im lặng vô trách nhiệm của mình. Nhưng biết làm sao được, mỗi người luôn có một định hướng riêng và lựa chọn riêng của bản thân, nên dù phụ tình cô bé ấy, nhạc sĩ chỉ biết ngậm ngùi mà nói lời xin lỗi. Người ta nói: Có những chuyện không phải cứ cố gắng là được, chẳng hạn như yêu thương một người và mong rằng nơi trái tim họ cũng có một vị trí thật ấm áp dành cho mình.
Trích lời bài hát Sao Em Nỡ Đành Quên:
Sao em nỡ đành quên bao lời tha thiết mong chờ?
Sao em nỡ đành quên chuyện tình đẹp như ước mơ?
Sao em nỡ đành quên áng mây chiều nghiêng nghiêng bóng?
Những con đường quen lối đi mà nay nằm im đó.
Sao em nỡ đành quên bao lời tha thiết êm đềm?
Sao em nỡ đành quên cho lòng này đau xót thêm?
Sao em nỡ đành quên lúc đi về ai đưa đón?
Những khi buồn ai đến thăm còn đâu nữa mà mong.
Nỡ đành quên sao em dư âm ngày xưa còn đó.
Thời gian không làm sao xóa bao lần tay xiết trong tay
Nhìn em, anh âu yếm bảo:
Em đừng xa vắng anh.
Sao em nỡ đành quên kỷ niệm xưa buổi ban đầu?
Sao em nỡ đành quên khi tình em đã trót trao?
Em ơi! Nếu một mai có ai hỏi người tên ấy.
Biết nói gì đây hỡi em?
Mà sao nỡ đành quên.