Các ca khúc của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn luôn gắn liền với những ca sĩ có tên tuổi lớn trong làng nhạc Việt, không chỉ ca sĩ nâng tầm bài hát mà bài hát cũng nâng tầm ca sĩ. Trong rất nhiều cái tên được nhắc đến thì Khánh Ly là một trong số những ca sĩ để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng người nghe với chất giọng của mình khi thể hiện các ca khúc nhạc Trịnh. Tại Đà Lạt, Lâm Đồng, mối lương duyên của hai tâm hồn yêu âm nhạc Trịnh Công Sơn – Khánh Ly tìm thấy nhau và từ đó nhiều bài hát xuất sắc được ra đời, “Rừng Xưa Đã Khép” là một bài hát như thế. Đây là ca khúc đầu tiên được Trịnh Công Sơn viết riêng dành cho Khánh Ly với những cảm xúc bồi hồi sau lần đầu gặp nhau. Ông đã cảm nhận được một sự tương thông rất mạnh mẽ giữa hai con người về âm nhạc, rằng đây là người có thể giúp mình thể hiện tốt nhất những cung bậc cảm xúc và thông điệp mà mình muốn truyền tải đến khán giả. Ông nhẹ nhàng đặt những ca từ vào khuôn nhạc chậm rãi, từ tốn để nói lên niềm cảm hứng đang trào dâng trong lòng khi tìm thấy được Khánh Ly.
Khi được nghe Khánh Ly hát ở phòng trà, có lẽ Trịnh Công Sơn đã ngây người khi vô tình tìm thấy được chân ái mà bấy lâu vẫn luôn tìm kiếm, một mục tiêu mà chẳng thể định nghĩa rõ ràng nó là như thế nào cho đến trước khi gặp được Khánh Ly. Sự thơ thẩn, ngẩn ngơ ấy như đưa Trịnh Công Sơn vào trạng thái bồng bềnh, hư ảo và ông đã viết ra một cách chân thật những dòng cảm xúc trong lòng.
Ta thấy em trong tiền kiếp với cọng buồn cỏ khô
Ta thấy em đang ngồi khóc khi rừng chiều đổ mưa
Trong tâm trí tôi, chúng ta như đã gặp nhau từ trước, rất thân quen, gần gũi nhưng chẳng thể nhớ ra là ai, dòng suy nghĩ cứ mập mờ, mơ hồ. Những tiêu chí cứ liệt kê ra nhưng tôi chẳng thể biết mình cần gì cho đến khi được nghe những lời ca từ em. Em là người tôi luôn kiếm tìm trong biển người mênh mông này để thay tôi thể hiện nỗi lòng này đến đại chúng bằng lời ca tiếng hát. Vì thế có lẽ tôi đã thấy em trong tiền kiếp với một giọng hát buồn khắc khoải, duyên số một lần nữa để ta gặp nhau và nhận ra nhau thông qua giọng hát buồn đến khô héo cỏ cây. Giữa bao la núi rừng của Đà Lạt giọng hát của em như buồn đến rừng chiều phải đổ mưa.
Hình ảnh một cô gái nhỏ bé mang kiếp cầm ca ở nơi phòng trà náo nhiệt rồi cuối ngày phải lặng lẽ ra về một mình làm Trịnh Công Sơn cảm động.
Rừng thu lá úa em vẫn chưa về
Rừng đông cuốn gió em đứng bơ vơ.
Một ca sĩ với tài năng như em thì phải được nâng niu, được sống trong nhung lụa nhưng em vẫn phải len lỏi vào đời để sống, để được thể hiện bản thân và theo đuổi đam mê. Qua hết mùa này đến mùa khác, thời gian cứ trôi nhưng em vẫn kiên định với lựa chọn của mình dù là khó khăn, trầy da tróc vảy đi chăng nữa. Trên đoạn đường đó em bơ vơ, một mình tự nương tựa vào bản thân để vượt qua được những thử thách. Ý chí ấy xứng đáng được nhận những món quà từ cuộc sống và nó thật sự phù hợp với những ca khúc của tôi.
Trong khoảng thời gian hai người được tiếp xúc với nhau, khi ấy Khánh Ly đơn độc trong cuộc sống vì không được nhận tình yêu thương, chăm sóc đến từ người cha. Trịnh Công Sơn đã đem nỗi niềm ấy vào bài hát của mình.
Ta thấy em trong tiền kiếp với mặt trời lẻ loi
Ta thấy em đang ngồi hát khi rừng về nhiều mây
Rừng thu thay lá mưa bay buồn rầu
Rừng đông buốt giá mưa bay dạt dào.
Trong cảm giác mông lung của ký ức về cố nhân trong tiền kiếp, em sống với sự cô đơn nên nỗi buồn luôn chực chờ trong tâm hồn em. Tôi thấy con người em cương trực như một mặt trời, tuy cô đơn nhưng không bao giờ dập tắt được ngọn lửa đam mê trong mình. Tôi thấy em ngồi hát giữa bạt ngàn rừng thông của núi đồi Đà Lạt. Mùa thu lá đổ, rừng đông mưa bay, hơi lạnh của khí trời càng làm cho sự cô độc, hiu quạnh trong em tăng lên vạn lần, em càng thêm nhỏ bé giữa mọi thứ. Nỗi buồn của em cứ thế trải dài miên man cùng thiên nhiên đất trời, nó cô đọng trong giọng hát em và vang xa khắp mảnh đất này, thấm vào từng ngóc ngách và cả tâm hồn tôi.
Trịnh Công Sơn ao ước được Khánh Ly đồng hành cùng mình trên con đường âm nhạc. Dù cảm xúc là rực lửa nhưng ông vẫn kìm nén lại để chờ đợi mọi thứ diễn ra theo một cách tự nhiên nhất, chờ đợi sự thấu hiểu và đồng cảm của đối phương. Ông không muốn vội vàng cưỡng cầu vì sợ tương lai sẽ không thể bền chặt.
Ta vẫn mong ta chờ mãi trên từng ngày quạnh hiu
Ta vẫn mong em về đây cho đời đầy cuộc vui
Mùa xuân đã đến em hãy quay về
Rừng xưa đã khép em hãy ra đi.
Tâm hồn này như đã bị thôi miên kể từ khi nhận ra được chân ái mà bấy lâu mình vẫn luôn tìm kiếm. Có biết bao người đã đến rồi đi nhưng chẳng ai có thể giải bày được những tâm tư mà tôi muốn truyền tải, tất cả những người ấy điều xuất sắc nhưng không dẫn dắt được linh hồn của bài hát. Từng ngày dài đằng đẵng tôi vẫn chờ mong được đến lúc em thay thế mình cất tiếng hát những lời nói từ tận đáy lòng này. Duyên số vô tình đưa ta đến với nhau vì vậy tôi chỉ biết để mọi chuyện phát triển theo một cách tự nhiên nhất chứ chẳng dám tỏ bày hay yêu cầu em, những ngày chờ đợi là những ngày quạnh hiu, bức rức trong người. Dù vậy tôi tin một ngày tâm nguyện sẽ thành sự thật, những ca khúc của tôi có thể là bàn đạp, là đôi cánh để em bước vào đời, bay vào thế giới âm nhạc mà em đang theo đuổi. Ở mùa xuân ấy, em có thể thỏa sức vùng vẫy với những hoài bão của mình, dùng nỗi buồn trong lời ca để làm thế mạnh mà thể hiện bản thân. Từ đây có lẽ rừng mưa buồn giá rét của những ngày cô đơn sẽ khép lại, sẽ có một người tri kỷ đồng hành cùng em trên con đường âm nhạc nên mong em hãy bước ra khỏi quá khứ mà hướng đến một tương lai đang rộng mở đón chờ em.
“Rừng Xưa Đã Khép” là tiếng lòng da diết của Trịnh Công Sơn dành cho Khánh Ly để thể hiện lòng mến mộ của mình. Trong bài hát này ông như mô tả hết mọi thứ tốt đẹp của Khánh Ly chỉ để mong cô thấy được lòng chân thành từ lời mời gọi của mình. Và sự thật đã chứng minh trực giác của ông từ thuở ban đầu là chính xác. Cả hai đã hợp tác và cho ra những ca khúc để đời, cùng nhau cố gắng với niềm đam mê và nâng tên tuổi của nhau trở thành những tượng đài trong lòng khán giả.
Ta thấy em trong tiền kiếp với cọng buồn cỏ cây
Ta thấy em đang ngồi khóc khi rừng chiều đổ mưa
Rừng thu lá úa em vẫn chưa về
Rừng đông cuốn gió em đứng bơ vơ
Ta thấy em trong tiền kiếp với mặt trời lẻ loi
Ta thấy em đang ngồi hát khi rừng về nhiều mây
Rừng thu thay lá mưa bay buồn rầu
Rừng đông buốt giá mưa bay dạt dào
Ta vẫn mong ta chờ mãi trên từng ngày quạnh hiu
Ta vẫn mong em về đây cho đời đầy cuộc vui
Mùa xuân đã đến em hãy quay về
Rừng xưa đã khép em hãy ra đi