Ru đời đi nhé cho ta nương nhờ lúc thở than, để ta tìm về sưởi ấm trái tim nguội lạnh sau những giông bão cuộc đời – Ru Đời Đi Nhé (Trịnh Công Sơn).

Nhạc Trịnh đã trở nên gắn bó với đời sống âm nhạc Việt Nam ở nhiều khía cạnh. Các ca khúc của Trịnh Công mang âm hưởng trầm lắng với ca từ sâu sắc, ám ảnh. Những bài hát ru trong kho tàng nhạc Trịnh chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng người nghe. Bởi lời ru ai mà chẳng thích, vì nó êm ái nhẹ nhàng, cho nên người nhạc sĩ tài hoa ấy lúc nào cũng muốn để lại cho đời lời ru mãi ngàn năm. Trong những ca khúc ru ấy, có một nỗi buồn không tên xuất hiện một cách nhẹ nhàng và tan theo từng lời ca bay bổng thanh thoát. “Ru Đời Đi Nhé” là một khúc ru với nỗi buồn thăng hoa, mang những cảm xúc lênh đênh, khó tả. Khi nghe nhạc phẩm này, ta cảm nhận được một nỗi sầu bi luôn hiện hữu trong tâm hồn làm cho cuộc sống cứ lơ lửng với những nỗi buồn không tên.

Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn
Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn

“Có khi mưa ngoài trời
là giọt nước mắt em.
Đã nương theo vào đời
làm từng nỗi ưu phiền…” 

Những lời ca được cất lên theo điệu nhạc trầm lắng như một hơi thở nặng nề đầy ảm đạm của Trịnh Công Sơn khi nghĩ về cuộc đời. Một nỗi u sầu vô hình to lớn đè nén lên con người ta làm cho những cảm xúc cứ đong đầy vào những khoảng không vô định, cứ như tự giam mình vào ngõ cụt tăm tối. Mọi thứ của hiện tại dường như đều khoác lên mình một màu xám xịt cùng với nỗi buồn miên man, hạt mưa ngoài trời tựa như những giọt lệ của em. Mưa âm thầm tuôn rơi để giải tỏa những khổ đau, hờn tủi của sự chua chát mà cuộc đời mang đến cho ta, phần nào đó làm vơi đi sự nặng trĩu trong lòng này. Ngày qua ngày, từng nỗi phiền muộn cứ dai dẳng bám theo cuộc sống, dần dần nó nương náu vào đời làm con người không thể cắt bỏ nó ra khỏi bản thân mình. Đến một ngày khi mà cuộc sống đã đi qua bao nhiêu thăng trầm, con người đã trải nghiệm đủ hương vị đắng cay ngọt bùi, nhìn lại mọi thứ ta mới giật mình nhận ra rằng những sự đánh đổi của cuộc sống trong quá khứ là quá lớn, ta mất đi quá nhiều điều tốt đẹp để đến được với hôm nay. Những sai lầm, tiếc nuối trong quá khứ tạo nên một nỗi đau, vết thương lớn trong lòng.

Ngoài phố mùa Đông
đôi môi em là đốm lửa hồng.
Ru đời đi nhé cho ta nương nhờ lúc thở than
Chân đi nằng nặng hoang mang
ta nghe tịch lặng rơi nhanh
dưới khe im lìm. 

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Tuấn Ngọc trình bày.

Những ngày tháng cô đơn, trống vắng một mình, những suy nghĩ trong đầu, dâng tràn mênh mang lấn át đi lý trí. Cuộc sống rơi vào vòng luẩn quẩn của những cảm xúc đau buồn lẫn lộn, giằng xé, day dứt chẳng thể định hướng để tìm được lối ra để giải thoát cho tâm hồn. Giữa con phố mùa đông giá rét của ngày cũ, đôi môi nhỏ bé của em như đốm lửa hồng sưởi ấm trái tim. Phải chăng “trần gian” vốn lạnh lẽo như “mùa Đông” và sẽ ấm áp hơn với đốm lửa của một trái tim thức tỉnh. Có lẽ một chút đơn sơ vậy thôi cũng đủ để đem đến hạnh phúc nồng nàn cho ta, khi ấy trái tim này chảy một dòng máu nóng đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ. Nhưng giờ đây có lẽ trái tim ấy đã héo hon, già nua đi nhiều phần, mọi thứ xung quanh không giá rét như mùa đông năm ấy nhưng tâm hồn này thì lạnh lẽo vô cùng và cũng chẳng biết tìm đâu ra một đốm lửa nhỏ để sưởi ấm cho nó.

Cái nhìn về cuộc đời trong nhạc Trịnh thật hư ảo, chóng tàn, chóng phai. Chẳng có điều gì tồn tại mãi, người cũng sẽ ra đi mà chẳng có ai trông ngóng, chờ đợi, ra đi mà chẳng biết có trở lại được nữa hay không. Rồi mọi thứ cũng sẽ bị gột rửa dưới cơn mưa ngàn năm mịt mù. Cuộc sống này chỉ là khoảnh khắc buồn tênh thoáng qua trong vũ trụ bao la kia. Đến một lúc nào đó, đời ta giống như những chiếc lá thu phai, phải xa lìa nơi đây để đến với cõi trăm năm không còn không mất.

Những mộng mị, hoang mang trong tâm trí mãi đeo bám ta. Khi bơ vơ, khi lạc lõng, liệu ta có còn chốn bình yên nào để tựa vào. “Ru đời đi nhé cho ta nương nhờ lúc thở than”, để ta tìm về sưởi ấm trái tim nguội lạnh sau những giông bão cuộc đời. Nhưng chốn bình yên nào có cho ta, bước chân nặng nề hoang mang khi quanh ta trống vắng. Ru mình bằng những mệt mỏi, ủ dột, chợt nghe tịch lặng rơi nhanh rồi biến mất dưới khe im lìm ngàn năm. Cuối cùng trong cõi mông lung mờ ảo, ta như bị nhấn chìm trong vô vọng, xa xôi, lòng đầy sự hoài nghi về cuộc sống.

Ru đời đi nhé
ôi môi ngon này giữa trần gian.
Ru từng chiếc bóng
lênh đênh vào giấc ngủ ngon.
Cho tôi tay gối mong manh,
cho tôi ôm lấy vai thon. 

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Khánh Ly trình bày.

Những bộn bề vô thường trong cuộc sống có ngăn con người ta trở về sau những cuộc phiêu du hay không, mà sao chỉ toàn thấy xung quanh là cảm giác lạnh lẽo đến tột cùng. Mọi thứ đến và đi như một quy luật tự nhiên, chẳng thể nào quay lại nhịp thở ngày xưa ấy. Trong muộn phiền đó ta hãy “ru đời đi nhé”, để ta cảm nhận “môi ngon này giữa trần gian”, để ta được về với đời đầy hạnh phúc yêu thương, để ta thôi mơ mộng thôi chiêm bao. Ta ru đời cho nhẹ nhàng hơn, cho đời mãi tươi xanh đừng nhạt phai nét môi hồng. Ta ru từng chiếc bóng lênh đênh vào giấc ngủ ngon, gối đầu trong vòng tay nhỏ bé mong manh và ôm lấy vai thon…

Bài hát “Ru Đời Đi Nhé” là một khúc ru mà nhạc sĩ Trịnh Công Sơn gửi gắm cho đời, và cũng như là lời ru cho chính mình, bài hát mang sắc thái mơ màng, ngậm ngùi và một chút u sầu khó tả. Những lời ca gần gũi nhưng mang hàm ý sâu xa, chất chứa những dòng tâm sự muộn phiền trong đời sống này. Giai điệu bài hát chầm chậm, rỉ rả len lỏi vào sâu từng ngõ ngách của hơi thở. Nhạc sĩ đang viết về giọt lệ sầu bi của đời và của chính mình.

Lời bài hát Ru Đời Đi Nhé – Trịnh Công Sơn

Có khi mưa ngoài trời
là giọt nước mắt em.
Đã nương theo vào đời
làm từng nỗi ưu phiền…

Ngoài phố mùa Đông
đôi môi em là đốm lửa hồng.

Ru đời đi nhé
cho ta nương nhờ lúc thở than
Chân đi nằng nặng
hoang mang ta nghe tịch lặng
rơi nhanh dưới khe im lìm.

Ru đời đi nhé
ôi môi ngon này giữa trần gian.
Ru từng chiếc bóng
lênh đênh vào giấc ngủ ngon.
Cho tôi tay gối mong manh,
cho tôi ôm lấy vai thon.

Đánh giá post

Viết một bình luận