Trịnh Công Sơn là một trong những nhạc sĩ tài hoa bậc nhất của Việt Nam. Các ca khúc do ông sáng tác sống cùng với năm tháng, đi qua biết bao lớp người nhưng những thông điệp và nguồn cảm hứng mà nó mang lại vẫn tiếp tục được lan tỏa tới với con người. Với lối viết đơn giản, dễ nghe, dễ cảm nhận nhưng có chiều sâu về ý nghĩa, ông đã chinh phục được những cung bậc cảm xúc của khán giả. Trong danh sách đồ sộ những sáng tác của ông, “Như một vết thương” là một ca khúc bình thường nhất nhưng cũng khác biệt nhất, nó chẳng nổi bật và được biết đến rộng rãi trong công chúng nhưng những điều mà nó mang lại còn lớn lao hơn thế. “Như một vết thương” là câu chuyện nội tâm phức tạp, sâu sắc và khó hiểu, được kể trên nền nhạc chậm rãi, nhẹ nhàng, mộc mạc. Mang đến cho người nghe một cảm giác buồn man mác hòa chung với những ca từ trầm lặng của bài hát. Chẳng thể lý giải những cảm xúc ấy đến từ đâu nhưng nó là cái hay, cái riêng biệt mà chỉ Trịnh Công Sơn là người diễn đạt tốt nhất.
Những nỗi buồn không tên, những nỗi buồn dai dẳng, ẩn mình luôn thường trực trong tâm hồn của người nghệ sĩ. Nó có thể là cảnh vật, câu chuyện hay cũng có thể chỉ là những cảm xúc lẫn lộn tự tạo ra trong nội tâm. Khi đủ xúc tác, đủ những dồn nén, những u buồn ấy sẽ bộc phát trở thành thơ ca.
Đời sẽ buồn như một chiều nao
Hôn nhau lần cuối hôn nhau lần đầu
Đời sẽ buồn dài lâu
Ôi trái sầu rực rỡ
Đầu bài hát, một nỗi phiền muộn đã bao trùm lên không khí của toàn bài. Nó nhẹ nhàng, như một buổi chiều nao, chia xa với những điều thân quen, cũng chẳng bận tâm quá nhiều để nhớ rõ tường tận ra sao nhưng một ký ức vẫn luôn hiện lên trong tâm trí. Hôn nhau lần cuối cùng là hôn nhau lần đầu, nụ hôn đã gìn giữ, ôm ấp bấy lâu giờ lại phải trao vội để tiễn người đi. Nụ hôn tưởng chừng là nồng thắm, ấm áp, là khởi đầu của một đoạn đường hạnh phúc nhưng thực tế phũ phàng. Số phận sắp đặt cho nụ hôn ấy là nụ hôn ly biệt, kết thúc của một mối lương duyên, bất công với những người đã dành trọn sự chân thành cho nó. Những nỗi luyến tiếc từ đó mà kéo dài mãi về sau, dùng một đời để đặt niềm tin, một đời dây dứt. Trái sầu ấy thật bi thương nhưng với góc nhìn của tác giả nó cũng thật rực rỡ, tình đẹp là tình dang dở với người ở lại và cả người ra đi.
Những đớn đau dần dâng tràn trong những suy nghĩ của tác giả, càng về sau nó càng bi lụy.
Đời sẽ là chưa vội tình sâu
Hôn nhau lần cuối hôn nhau lần đầu
Đời sẽ buồn như chiều hôm có cơn mưa rào
Đời sẽ buồn như chiều đông nắng lên nương dâu
Mối tình chưa sâu nhưng đủ lớn, nó hình thành tự nhiên và chậm rãi, phát triển theo thời gian mà người ta còn cạnh bên nhau. Câu hát về nụ hôn ly biệt lại được lặp lại như một lý do của nỗi muộn sầu. Trong đống hỗn độn của suy nghĩ, sự chia lìa luôn luôn phảng phất, nó chồng chất lên nhau, phủ kín tâm trí. Mọi thứ tiều tụy như chiều hôm có cơn mưa rào bất chợt kéo qua. Từ bầu trời u ám, đến cây cỏ, côn trùng đều ướt đẫm, xơ xác và rã rời. Nó làm con người cũng ủ rũ theo và vô tâm với mọi thứ, chỉ có những suy nghĩ là miên mang trong đầu, những dòng suy nghĩ cứ tuôn ra bất tận mà người ta chẳng thể điều khiển nó dừng lại, dẫu biết đớn đau vẫn lao mình vào đó. Tác giả mượn hình ảnh “nương dâu” để diễn tả nỗi u sầu của mình lớn lao đến như thế nào. Một từ ngữ mà người ta thường dùng để nhắc đến những cảm xúc tang thương của con người, của xã hội, những điều lớn lao mà lồng ngực con người có thể chịu được để nói lên nỗi lòng mình.
Sau nụ hôn đầu cũng là nụ hôn cuối, giờ phút tiễn người đi, mắt nhìn về xa xăm mà lòng đau như cắt. Hình bóng dần khuất xa mang theo những điều luyến tiếc chưa thể giải bày.
Đã có nghìn trùng trên môi người tình
Đã dấu nụ tàn bên trong nụ hồng
Có chớm lạnh lùng trên môi nồng nàn
Có thoáng gập ghềnh trên con đường mòn
Phút chốc ngắn ngủi sao lại trôi qua thật nhanh. Muốn níu lại tất cả, con người, thời gian, những khoảnh khắc còn kề bên nhưng đã ngoài tay với. Muốn hét lên với trời cao nỗi lòng của mình nhưng rồi chọn im lặng và nén tất cả lại trong lòng. Mới đây thôi mà sao mọi thứ xa xôi đến vậy, nụ hôn ấy rồi mai đây sẽ cách biệt nghìn trùng. Tâm hồn này đã vỡ nát, cả bầu trời như sập xuống nhưng vẫn phải gượng cười tiễn người về nơi xa. Nụ cười ấy lạnh lùng, vô cảm, bên ngoài nó trông thật bình thản và hững hờ. Nhưng bên trong còn đớn đau hơn vạn lần so với được oà khóc lên, những giọt nước mắt cứ ngậm ngùi chảy ngược vào trong. Có thoáng gập ghềnh trên con đường cũ để tiến đến cuộc sống mới nhưng nó chỉ là thoáng qua. Rằng người đừng bận tâm về những điều cũ, đừng nhớ nhung, tiếc thương vì nó, hãy bắt đầu một cuộc sống mới với niềm vui và hạnh phúc. Những điều quý giá nhất giờ hóa tro tàn. Những cảm xúc tự cào xé trong nội tâm, nụ cười ấy lạnh lùng để mong người có thể hiểu những gì đang xảy ra. Mong người đi hạnh phúc, quên đi quá khứ nhưng vẫn nhìn thấy con đường cũ làm xe gập ghềnh, muốn bao dung nhưng trái tim vẫn dành lấy chút ích kỷ của riêng mình.
Mọi thứ còn lại là một vết thương chẳng thể nào lành. Nó tồn tại cùng với cuộc sống về sau, bộc phát bất cứ lúc nào. Đời giờ chỉ là hư vô, hiu quạnh.
Đời sẽ buồn như một vết thương
Tình sẽ buồn như loài nấm hoang
Ôi hiu quạnh với nến tàn
Bên nỗi lòng vắng lặng
Một vết thương nếu biết cách chăm sóc và chữa trị sẽ nhanh chóng hồi phục và có thể lành hẳn. Nhưng nếu vết thương ấy người ta chẳng biết cách nào để chữa trị và cũng chẳng còn tâm trí để chăm sóc thì nó sẽ đi theo người ấy mãi đến sau này. Vết thương lòng không khỏi sẽ dày vò con người đến mãi một đời. Tình yêu ấy như loài nấm hoang, âm thầm và lặng lẽ để phát triển và đội mặt đất vươn mình lên nhưng rồi nhanh chóng lụi tàn, ở một góc khuất đâu đó của cả khu rừng mà chẳng ai thấy được. Nó đẹp đẽ, trong sáng bao nhiêu thì kết thúc lại bi thương bấy nhiêu. Ngày qua ngày lẻ loi, hiu quạnh với nến tàn. Đêm chẳng thể chợp mắt, ngày chẳng thể thể tươi vui. Cứ mãi sống trong những kỷ niệm cũ, tự tình với chính lòng mình. Con người chết dần chết mòn vì những điều ấy. Mọi thứ giờ là vô nghĩa, mặc cho bao nhiêu điều tốt đẹp lướt qua đời. Tác giả miêu tả về một nỗi buồn ê chề, mênh mông như mặt biển trong đêm, chẳng thấy bờ, chẳng thấy một ánh sáng nào cuối con đường.
Những ngày sống trong vô vọng ấy, những kỷ niệm là thứ giết chết con người nhưng cũng là thứ để duy trì cuộc sống, không có nó con người sẽ chẳng còn biết bám víu vào đâu để chờ từng ngày trôi qua.
Đời sẽ buồn như một chiều nao
Hôn nhau lần cuối hôn nhau lần đầu
Tình bỗng là bể dâu
Tay vẫy chào lạnh lẽo
Đời sẽ buồn như một vết thương
Ở đoạn cuối của bài hát, tác giả một lần nữa nhắc đến những câu hát đầu tiên trong bài. Nụ hôn từ biệt ấy không chỉ là nỗi buồn mà còn là một kỷ niệm hạnh phúc, một kỷ niệm lớn nhất trong những gì đã trải qua. Nó là khoảnh khắc thiêng liêng trong mối tình này. Cũng kể từ đó, tình bỗng là bể dâu, chia lìa, cách trở cả một đời người, sự đau đớn thấu cả trời xanh. Tay vẫy chào lạnh lẽo, đông cứng như hóa đá, tim thắt lại, miệng không nói nên lời. Gửi theo hành trình ấy những lời chúc, lời nguyện cầu về một tương lai đi đến bến bờ hạnh phúc. Nỗi mong nhớ, thương xót của người ở lại từ đó mà dâng tràn. Vết thương lòng ấy rồi sẽ theo mãi về sau. Đời sẽ buồn như một vết thương.
Đời sẽ buồn như một chiều nao
Hôn nhau lần cuối hôn nhau lần đầu
Đời sẽ buồn dài lâu
Ôi trái sầu rực rỡ
Đời sẽ là chưa vội tình sâu
hôn nhau lần cuối hôn nhau lần đầu
Đời sẽ buồn như chiều hôm có cơn mưa rào
Đời sẽ buồn như chiều đông nắng lên nương dâu
Đã có nghìn trùng trên môi người tình
Đã dấu nụ tàn bên trong nụ hồng
Có chớm lạnh lùng trên môi nồng nàn
Có thoáng gập ghềnh trên con đường mòn
Đời sẽ buồn như một vết thương
Tình sẽ buồn như là nấm hoang
Ôi hiu quạnh với nến tàn
Bên nỗi lòng vắng lặng
Đời sẽ buồn như một chiều nao
Hôn nhau lần cuối hôn nhau lần đầu
Tình bỗng là bể dâu
Tay vẫy chào lạnh lẽo
Đời sẽ buồn như một vết thương