Nhạc phẩm “NGƯỜI TÌNH MÙA ĐÔNG” được nhiều khán giả người Việt biết đến là do nữ ca sĩ Như Quỳnh thể hiện vào năm 1994. Được biết ca khúc “ Chuyện tình mùa đông” được nhạc sĩ Anh Bằng viết lời Việt từ một ca khúc bằng tiếng Nhật mang tên “Rouge” do nhạc sĩ Nakajima Miyuki sáng tác và được nghệ sĩ Chiaki Naomi trình diễn lần đầu tiên vào năm 1977. Mặc dù ca khúc được sáng tác và xuất hiện ở Nhật Bản, nhưng phiên bản nổi tiếng nhất của ca khúc “ Rouge” lại do một ca sĩ người Hoa thể hiện. Bài hát viết sang tiếng Trung mang tên “ Người phụ nữ dễ bị tổn thương” do nữ ca sĩ Vương Tịnh Văn thể hiện vào năm 1992. Sau sự thành công của “Người phụ nữ dễ bị tổn thương”, “Rouge” bắt đầu được đông đảo mọi người chú ý đến và được chuyển ngữ sang các ngôn ngữ khác.
Đến năm 1994, nhạc sĩ Anh Bằng đã chuyển ca khúc thành lời Việt và mang tên “Người tình mùa đông”, được ca sĩ Như Quỳnh trình bày lần đầu tiên vào mùa giáng sinh năm đó . Bài hát nhanh chóng nổi tiếng và gắn liền với tiếng hát của Như Quỳnh.
Bài hát có giai điệu trong trẻo, dễ thương và gây thương nhớ rất nhiều với khán thính giả yêu nhạc Việt Nam trong và ngoài nước ở mọi lứa tuổi.
Bấm vào hình trên để lắng nghe ca khúc Người Tình Mùa Đông do Như Quỳnh biểu diễn.
Bài hát “NGƯỜI TÌNH MÙA ĐÔNG” mang đến cho người nghe những cảm xúc ngây thơ, lãng mạn về lời tâm sự của một chàng trai về một thiếu nữ trong sáng, ngây thơ nhưng lại mang con tim “sắt đá”.
Mùa đông là mùa của cái giá rét, tê tái, cắt da cắt thịt với những cơn gió xác xơ thổi từng đợt lạnh lẽo. Bầu trời lạnh khiến lòng người co rúm và chìm sâu vào những hoài niệm, phụ nữ nghĩ về tuổi thanh xuân của mình, còn đàn ông sẽ nghĩ về những bóng hình xưa cũ. Nếu nói mùa thu là mùa của sự chia ly thì mùa đông đích thị là mùa của những nỗi nhớ.
“Đường vào tim em ôi băng giá.
Trời mùa đông mây vẫn hay đi về.
Vẫn mưa, mưa rơi trên đường thì thầm.
Vì đâu mưa em không đến?
Đường vào tim em mây giăng kín.
Bàn chân anh chen lối đi không thành.
Những đêm khuya mưa buồn một mình.
Có khi cho ta quên cuộc tình….”
Chàng trai từ lâu đã phải lòng cô gái nhưng nàng lại quá lạnh lùng, quá băng giá, chàng trai chẳng thể nào chạm nỗi đến trái tim cô bởi cô chưa bao giờ chịu mở rộng lòng mình. Đã ai ở cái tuổi đôi mươi mà chưa một lần thử cảm giác theo gót bước hồng cho đến tận cửa, đứng dưới cơn mưa mùa đông ở một góc nhỏ nào đó để mà chờ đợi hình bóng ai đó đi ngang qua,….
Chàng thì nhiệt tình theo đuổi, còn nàng thì lại lạnh lùng, quay đầu mà ngó lơ. Cái ngoảnh đầu làm ngơ trước cái nhìn nồng cháy như vò nát trái tim của chàng trai bằng sự băng giá. Đôi lần làm chàng trai nhụt chí, muốn buông tha cho cuộc tình này,….nhưng rồi nhiệt huyết tuổi trẻ không cho phép chàng trai dễ dàng buông tay người thương.
“NGƯỜI TÌNH MÙA ĐÔNG” tràn đầy hoài niệm về một thời thiếu nữ xinh đẹp mà kiêu sa, đã quay đầu bước đi thì sẽ không bao giờ quay trở lại. Để rồi những đêm gió lạnh mưa phùn, người phụ nữ lặng lẽ nhớ về tuổi trẻ, còn người trai nhớ đến mối tình đầu của mình.
“…Từng cơn mưa hắt hiu bên ngoài song thưa
Lắm khi mưa làm hồn ta nhớ mãi ngày qua.
Nhớ con phố xưa vẫn âm thầm đợi chờ nhau,
Nhớ đôi vai ngoan em sợ trời mưa gió.
Từng ngày ta vẫn đưa em về qua phố,
vẫn trên cao trời mưa lũ, vẫn tiếng buồn xưa.
Ôi bàn tay, ai đã dắt em chiều nay?…”
Những kỷ niệm về mối tình đơn phương như chợt ùa về giữa trời đông buốt giá. Mối tình ấy gắn liền với tiết trời đặc trưng của mùa đông với những cơn mưa bụi lất phất. Cũng chính những cơn mưa nhỏ nhẹ mà dai dẳng này lại làm cho người ta càng thêm nao lòng, bởi cái lạnh tê tái như sự lạnh lùng của em đã từ chối lòng anh. Nhớ mãi những hình ảnh về em không quên, “nhớ đôi vai ngoan em sợ trời mưa gió”, nhớ những lúc dắt tay em qua những con phố đưa em về tận lối nhỏ vào nhà,…..
“NGƯỜI TÌNH MÙA ĐÔNG” gợi cho ta nhớ về mối tình đầu của muôn năm cũ. Mùa đông của ngày xưa dường như lạnh hơn, trời xám hơn, con phố cũng vắng và lặng lẽ hơn. Nhưng những ký ức đợi chờ đôi lứa, đưa đón nhau trên con đường về thì mãi in sâu trong tiềm thức, khó có thể xóa nhòa được.
“….Đường vào tim em bao cơn sóng.
Đầy tình anh xa bến xuân mơ mộng.
Trái tim em muôn đời lạnh lùng,
Hỡi ơi! Trái tim mùa đông.”
Ngồi ngày đông buồn chợt nhớ, dù anh đã tìm đủ mọi cách để có được trái tim em, mong muốn sưởi ấm con tim nhỏ nhắn. Nhưng dường như tim em là biển cả, không bao giờ yên bình mà luôn phải đón chịu những cơn sóng dữ dội, làm cho lòng anh thêm tổn thương. Trái tim em được làm từ “băng lạnh” ngàn năm có lẽ cũng chẳng tan nên mới không thể thấu hiểu nỗi lòng anh, không chịu mở lòng dù chỉ chút xíu thôi.
“NGƯỜI TÌNH MÙA ĐÔNG” ra mắt khán giả cũng được hơn 20 năm, khoảng thời đủ để khiến một cô bé con kẹo ngọt trở thành thiếu nữ xuân thì. Một ngày đông âm thầm nào đó, bài hát bất chợt vang lên, khiến nhiều người phụ nữ tuổi xế chiều nhớ lại thời con gái kiêu sa của mình và bất giác nở một nụ cười ngọt ngào. Cũng chính ca khúc này sẽ nhắc nhở những quý ông về một thời tuổi trẻ tràn đầy sức sống và nhiệt huyết, luôn mang trong mình tình yêu trong trẻo và lãng mạn. Có thể có rất nhiều cái mùa đông đi qua, nhưng “NGƯỜI TÌNH MÙA ĐÔNG” thì vẫn trường tồn mãi và được nhiều khán thính giả đón nhận như một nhạc phẩm bất hủ, vượt mọi thời đại.
Trích lời bài hát Người Tình Mùa Đông:
Đường vào tim em ôi băng giá.
Trời mùa Đông mây vẫn hay đi về.
Vẫn mưa, mưa rơi trên đường thầm thì.
Vì đâu mưa em không đến?
Đường vào tim em mây giăng kín.
Bàn chân anh chen lối đi không thành.
Những đêm khuya mưa buồn một mình.
Có khi cho ta quên cuộc tình.
Từng cơn mưa hắt hiu bên ngoài song thưa
lắm khi mưa làm hồn ta nhớ mãi ngày qua.
Nhớ con phố xưa vẫn âm thầm đợi chờ nhau,
nhớ đôi vai ngoan em sợ trời mưa gió.
Từng ngày ta vẫn đưa em về qua phố,
vẫn trên cao trời mưa lũ, vẫn tiếng buồn xưa.
Ôi bàn tay ai đã dắt em chiều nay?
Đường vào tim em bao cơn sóng.
Đầy tình anh xa bến xuân hoa mộng.
Trái tim em muôn đời lạnh lùng
Hỡi ơi! Trái tim mùa Đông.