“Mưa Nửa Đêm” – Nhạc khúc về nỗi lòng của người ở lại trong cảnh mưa đêm tiễn đưa người bạn cũ

Đăng ngày 31/08/2024

Được biết đến với những nhạc khúc trữ tình thiết tha mà da diết, được mệnh danh là ông hoàng của làng nhạc Bolero, bằng tất cả tài hoa và tình yêu nghệ thuật, nhạc sĩ Trúc Phương đã để lại kho tàng âm nhạc nước nhà một tài sản đồ sộ với các bản tình ca bất hủ như: Ai cho tôi tình yêu, Buồn trong kỷ niệm, Nửa đêm ngoài phố, Tàu đêm năm cũ,…. Các nhạc khúc của Trúc Phương là những câu chuyện tình yêu đẹp như dang dở, là những áng nhạc ca bất ngân vang cùng năm tháng. Và trong gia tài đồ sộ ấy, không thể không kể đến nhạc khúc “Mưa nửa đêm”. “Mưa nửa đêm” là một nhạc khúc buồn về một cơn mưa trong đêm vắng, là hình ảnh người thi sĩ gối đầu trong suy tư nhớ về cố nhân.

Đêm chưa ngủ nghe ngoài trời đổ mưa từng hạt rơi,

gác nhỏ đèn le lói bóng dáng in trên tường loang.

Anh gối tay tôi để ôn chuyện xưa cũ

gói trọn trong tuổi nhớ.

Cảm nhận âm nhạc: "Mưa Nửa Đêm" (nhạc sĩ Trúc Phương) - Mưa lên phố nhỏ, có một người vừa ra đi đêm nay...

Đêm nay chưa ngủ nghe ngoài trời đổ từng hạt mưa. Ngoài trời mưa cứ rơi từng hạt tí tách, trong gác nhỏ “đèn le lói” in bóng người trên “tường loang”. Mở đầu bài hát là cảnh đêm mưa với căn gác nhỏ, cũ kỹ và nghèo nàn, ánh đèn le lói sáng không đủ thắp cả căn gác. Trong đêm tối của mưa lạnh, bên ánh sáng le lói của ngọn đèn vẫn hiện lên tình nghĩa anh em. Đó là “anh gối tay tôi để ôn chuyện xưa cũ”, chúng tay nằm cùng nhau, sưởi ấm cho nhau và cùng nhớ lại những ký ức tuổi thơ đã cùng nhau nắm tay rong chơi. Trong cái lạnh giá của đêm mưa, trong cái tối tăm và nghèo nàn ấy vẫn có một tình cảm thiêng liêng và nồng cháy. Tình cảm ấy như thay ngọn đèn kia tahwsp sáng cả căn gác nhỏ.

Tôi muốn hỏi có phải vì đời chưa trọn vòng tay,

có phải vì tâm tư dấu kín trong thư còn đây,

nên những khi mưa nửa đêm làm xao xuyến

giấc ngủ chưa đến tìm.

Cảm nhận âm nhạc: "Mưa Nửa Đêm" (nhạc sĩ Trúc Phương) - Mưa lên phố nhỏ, có một người vừa ra đi đêm nay...

Nhưng những tâm sự chôn giấu trong lòng, những “tâm tư dấu kín” khiến người khó đi tìm giấc ngủ. Mỗi khi mưa đêm, tôi lại nhớ về mưa đêm ấy, ngày anh còn gói bên tay tôi. Những xao xuyến trong đêm mưa, những u tư trĩu nặng lòng, những nỗi niềm chưa thổ lộ, tất cả như bủa vây lấy tôi. Trong đêm tối, cảnh mưa rơi thêm u buồn, lòng lại bâng khuâng nhớ mong, nên tôi cứ thao thức trong đêm. Có phải “vì đời chưa trọn vòng tay”, nên gây cảnh chia đôi, mỗi người một ngả, gây nhớ thương lòng tôi? Mưa đêm, tôi thao thức mất ngủ, lòng luyến thương tiễn người ra đi…

Ngoài hiên mưa tuôn mưa lạnh xuyên qua áo ai.

Canh dài nghe bùi ngùi.

Mưa lên phố nhỏ có một người vừa ra đi đêm nay

để bao nhiêu luyến thương lại lòng tôi.

“Mưa tuôn lạnh xuyên qua áo ai”, trong canh đêm dài lòng đầy bùi ngùi. Tôi xót thương, tôi đau buồn vì “mưa lên phố nhỏ có một người vừa ra đi đêm nay”. Nỗi buồn của sự chia ly, người ra đi “để bao nhiêu luyến thương lại lòng tôi”. Mưa kia lạnh, cũng không bằng nỗi buốt giá lòng tôi khi tiễn đưa người. Đêm nay sao dài quá, lòng tôi sao đau quá…Đêm dài như vô tận, người bạn năm nào gối tay tôi ôn chuyện cũ nay đã bỏ lại mình tôi mà ra đi. Người ra đi, còn lại mình tôi trong căn gác nhỏ, với những kỷ niệm cũ.

Khi trót gửi những hình ảnh của tim vào lòng đêm,

những kỷ niệm cho nhau nếu mất đi xin đừng quên.

Tôi thiếp đi trong niềm vui và đêm rớt

những giọt mưa cuối cùng

Cảm nhận âm nhạc: "Mưa Nửa Đêm" (nhạc sĩ Trúc Phương) - Mưa lên phố nhỏ, có một người vừa ra đi đêm nay...

Tôi xin “trót gửi những hình ảnh của tim vào lòng đêm, những kỷ niệm cho nhau nếu mất đi xin đừng quên”. Những kỷ niệm cũ của chúng mình, nay xin trao lại cho đêm đen mưa lạnh ấy, xin cơn mưa mang theo những ký đẹp đến bên người. Để người luôn biết rằng, người luôn ở trong tim tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên những kỷ niệm đẹp của ta, không bao giờ quên đi người. Khi những kỷ niệm trót trao cho lòng đêm “tôi thiếp đi trong niềm vui”. Qua đêm mưa trời lại sáng, những ký cũ xin giữ lại trong lòng, tôi vẫn sẽ lạc quan, vẫn sẽ tìm niềm vui để bước tiếp chặng đường dài thênh thang phía trước. “Đêm rớt những giọt mưa cuối cùng”, một đêm mưa buồn cũng sắp tạnh, bầu trời lại sẽ sáng, cuộc sống vẫn tiếp diễn. Tôi vẫn thế, vẫn sống và nhớ người.

“Mưa nửa đêm” là nhạc khúc mưa buồn nhưng lại tràn đầy ánh sáng của sự lạc quan. Trong bức tranh tối của đêm mưa vẫn có tình người ấm áp, trong cảnh tiễn đưa người bạn cũ u tối vẫn có ánh sáng của ngày mai. “Mưa nửa đêm” buồn mà bi lụy, ánh sáng của tình người, của niềm tin và một ngày mai tươi đẹp đã chiếu sáng bức tranh đêm tối ấy. Ánh sáng của sự lạc quan, của tình người ấm áp như sưởi ấm lòng người ở lại, sưởi ấm những trái tim đang đau khổ vì sự chia cách của vận mệnh. Nhạc khúc vu vương, ngân nga và sưởi ấm lòng người nghe.  Có lẽ đây cũng là lý do mà cho dù qua bao năm tháng, cảm xúc mà Mưa nửa đêm mang lại cho người vẫn vẹn nguyên. Nhạc khúc bất hủ ấy vẫn ngân vang mãi, và mãi mãi trong lòng mỗi người mộ nhạc Việt, những người yêu mến Trúc Phương.

Đêm chưa ngủ nghe ngoài trời đổ mưa từng hạt rơi,
gác nhỏ đèn le lói bóng dáng in trên tường loang.
Anh gối tay tôi để ôn chuyện xưa cũ
gói trọn trong tuổi nhớ.

Tôi muốn hỏi có phải vì đời chưa trọn vòng tay,
có phải vì tâm tư dấu kín trong thư còn đây,
nên những khi mưa nửa đêm làm xao xuyến
giấc ngủ chưa đến tìm.

Ngoài hiên mưa tuôn mưa lạnh xuyên qua áo ai.
Canh dài nghe bùi ngùi.
Mưa lên phố nhỏ có một người vừa ra đi đêm nay
để bao nhiêu luyến thương lại lòng tôi.

Khi trót gửi những hình ảnh của tim vào lòng đêm,
những kỷ niệm cho nhau nếu mất đi xin đừng quên.
Tôi thiếp đi trong niềm vui và đêm rớt
những giọt mưa cuối cùng.