Mùa Đông Của Anh – Cuộc tình băng giá của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh

Mùa Đông làm cho chúng ta nhớ nhung nhiều hơn, yêu thương nhiều hơn nhưng cũng khiến không gian ảm đạm hơn và nỗi buồn cũng theo đó mà dâng trào cảm xúc nhiều hơn. Thật tệ nếu như mùa Đông lạnh lẽo lại thiếu đi bóng dáng người mà chúng ta yêu thương, kèm theo những cơn gió lạnh buốt, tê tái, những cơn mưa Đông và những nỗi buồn không thể tâm sự cùng với ai trong đêm dài hiu hắt. Lặng lẽ ôm trọn mùa Đông vào lòng. Đâu ai biết được ngày mai sẽ ra sao, giấc ngủ đêm nay liệu có mơ màng về bóng dáng người xưa. Một lối vắng quen thuộc, giấc mộng yêu đương, cơn gió Đông lạnh buốt kèm theo nỗi cô đơn rải đều khắp phố phường. Liệu mai sau ta có gặp lại nhau? Đó là tiếng lòng mà nhạc sĩ Trần Thiện Thanh viết nên hương vị đắng cay tuyệt vời của tình yêu đơn độc, rằng không thể bên nhau không có nghĩa rằng nỗi nhớ sẽ vơi đi, sẽ cô độc, lạnh lẽo như mùa Đông buốt giá len lỏi qua từng mùa Đông. Hãy cùng cảm nhận rõ ý nghĩa của mùa Đông trong ca khúc “Mùa Đông của anh” để có thể thấu hiểu được sự cô độc tàn nhẫn nhất trong tình yêu. Liệu rằng những trái tim cô độc đến cuối cùng có tìm được bến đỗ bình yên hay lại tiếp tục trải lòng qua thêm nhiều mùa Đông khác.

Nhạc sĩ Trần Thiện Thanh
Nhạc sĩ Trần Thiện Thanh

Nhạc sĩ Trần Thiện Thanh (1942-2005) sinh ra và lớn lên tại vùng đất Bình Thuận, Phan Thiết, được biết đến là một trong số những nhạc sĩ nổi tiếng nhất trong giai đoạn 1975. Một số bút hiệu khác của ông là Anh Chương (tên con trai ông), Trần Thiện Thanh Toàn (là người em trai đã tử trận của ông) và Thanh Trân Trần Thị. Ông còn là ca sĩ mang nghệ danh là Nhật Trường và được xem như là một trong bốn giọng nam nổi tiếng nhất của nhạc vàng, bà giọng ca vàng còn lại là Hùng Cường, Duy Khánh, Chế Linh. Các sáng tác tiêu biểu của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh đã đóng góp đáng kể trong việc cách tân, làm mới dòng nhạc vàng, giảm bớt đi được tính bi lụy và đồng thời khiến dòng nhạc vàng thêm nhiều sự mới mẻ, tươi tắn hơn ngay cả những ca khúc tâm tư của các chiến sĩ thời chiến.

“Ngày nào em yêu anh, em đã quên trong cay đắng tuyệt vời
Ngày nào anh yêu em, em hãy quên với trời hạnh phúc mới
Anh ơi Đông lại về từ trăm năm lạnh giá
Tim em như ngừng thở, từ sau ân tình đó
Anh nghe không, mùa đông, mùa đông…”

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Nhật Trường trình bày

“Ngày nào em yêu, em đã quên trong cay đắng tuyệt vời, ngày nào anh yêu em, em hãy quên với trời hạnh phúc mới.” Cuộc tình tan vỡ, anh chỉ còn lại những kí ức buồn và mùa đông giá bằng, quên đi những ngày nào chúng ta còn hạnh phúc vời vợi ngày nào, cuộc tình nồng thắm hai ta đắp xây niềm đau tràn lấp khung trời kỷ niệm mai sau. “Anh ơi đông lại về từ trăm năm lạnh giá/Tim em như ngừng thở từ sau ân tình đó.”. “Anh nghe không, mùa đông, mùa đông…” Mùa đông càng làm trái tim băng giá thêm, nghẹn ngào về cuộc tình đã mãi lìa xa.

“…Ngày nào ta xa nhau, em bước lê trong vũng tối nhạt nhòa
Từng mùa đông theo qua, em đã quen với đỉnh đời băng giá
Xưa hôn em một lần, rồi đau thương tràn lấp
Anh yêu em một ngày và xa em trọn kiếp
Nên em yêu mùa đông, nên anh yêu mùa đông
Ôi Mùa Đông của anh…”

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Duy Quang và Ngọc Lan trình bày.

Ngày xa nhau, em bước lê trong vũng tối nhạt nhòa. Từng mùa đông theo qua, em đã quen với đỉnh đời băng giá”. Trái tim em đang thắt chặt lại kể từ khi cuộc tình chia ly, chúng ta đến bên nhau chỉ một ngày rồi trọn kiếp xa nhau. Giờ đây chỉ còn lại những kí ức thời mặn nồng, chúng ta bên nhau trong cơn say tình yêu, nhưng kết thúc xa em trọn kiếp. Nên “em yêu mùa đông” và anh cũng vậy. “Ôi mùa Đông của anh…”

“…Em chỉ là người điên trong vườn hoa tình ái
Em chỉ là người say bên đường anh nhìn thấy
Anh đi đi, người điên không biết nhớ
Và người say không biết buồn
Những cuộc tình dương gian, muôn đời không nghĩa lý
Nhưng người vẫn tìm nhau trong vòng tay tình ý
Như đôi ta niềm yêu xưa chỉ còn một vì sao em lẻ loi…”

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Thanh Tuyền trình bày.

Em chỉ là một kẻ “điên trong vườn hoa tình ái”, là kẻ “say tình bên đường anh nhìn thấy”. Anh hãy đi đi, người điên làm gì biết nhớ nhung và kẻ say cũng chẳng bao giờ biết buồn cả. Lời trần tình bi ai nhưng không kém phần mong muốn thiết tha một tình yêu mặn nồng, là một lời nói dối sơ hở, vụng về. “Những cuộc tình dương gian, muôn đời không nghĩa lý”. Rằng tình yêu là gì lại khiến cho bao nhiêu người vẫn tìm đến nhau cùng chung hạnh phúc, nắm tay nhau vượt qua ngàn sóng gió rồi lại chọn một kết thúc chia ly, khổ đau tròng vòng tay tình ý. “Như đôi ta niềm yêu xưa chỉ còn một vì sao lẻ loi.”

“…Trời lập đông chưa anh, cho lũ dơi đi tìm giấc ngủ vùi
Để mặc em lang thang, ôm giá băng ngỡ thầm người yêu tới
Đêm chia ly anh về, đường khuya em bật khóc
Anh xa em thật rồi, làm sao quên mùi tóc
Anh hỡi anh có phải tình băng giá là tình đẹp trên thế gian…”

Một mùa Đông nữa lại tới, một mình em lang thang trên con đường đầy kỷ niệm. Đến lũ dơi còn biết đi tìm một giấc ngủ vùi để cho qua đi nhanh cái lạnh giá, còn riêng em thì biết tìm nơi nào ẩn trú khi mùa Đông vừa đến, lại khiến trái tim em càng lạnh giá hơn, chỉ thầm nguyện ước rằng người yêu sẽ đến. Một mình em trên con đường khuya, giữa cái thời tiết rét buốt, em bật khóc phải làm sao cho em quên đi đêm chia ly anh rời đi. Chỉ còn lại em và con đường vắng cùng mùa Đông lạnh giá, một trái tim cô độc chôn vùi trong cái rét buốt của mùa Đông. Anh đã xa em thật rồi, làm sao có thể quên đi mùi hương nồng nàn vương trên tóc, “anh hỡi có phải tình băng giá là tình đẹp nhất trên thế gian?” Và từ sự ly biệt héo ùa này, mới nhận ra được rằng một chuyện tình đẹp là tình cách xa ngàn trùng mây không hứa hẹn gặp lại.

Một ca khúc mang nỗi niềm đơn độc qua những ca từ tha thiết ôm trọn nỗi đau chia ly , vang vọng trong mùa đông lạnh giá, sâu thẳm trong trái tim của đôi tình nhân nao lòng người nghe. Không than thân trách phận, không bi lụy là lời yêu cuối cùng họ dành cho nhau, nhạc phẩm “Mùa Đông của anh” của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh chính là ca khúc đặc biệt nhất, đẹp nhất trong vô vàn ca khúc của ông.

Trích lời bài hát:

Ngày nào anh yêu em, anh đã quen trong cay đắng tuyệt vời.
Ngày nào em yêu anh, em hẳn quên với trời hạnh phúc mới
Em ơi Đông lại về từ trăm năm lạnh giá
Tim anh như ngừng thở, từ sau ân tình đó …
Em nghe không? Mùa đông, mùa đông

Ngày nào ta xa nhau, anh bước sâu trong vũng tối nhạt nhòa
Từng mùa đông theo qua, anh đã quen với đường đời băng giá

Xưa hôn em một lần, rồi đau thương tràn lấp
Anh yêu em một ngày và xa em trọn kiếp
Nên anh yêu mùa đông, nên anh yêu mùa đông, ôi Mùa Đông của anh.

Điệp khúc:

Anh chỉ là người điên trong vườn hoa tình ái.
Anh chỉ là người say bên đường em nhìn thấy.
Anh đi đi, người điên không biết nhớ và người say không biết buồn …

Những cuộc tình dương gian, muôn đời không nghĩa lý …
Nhưng người vẫn tìm nhau trong vòng tay tình ý
Như đôi ta … niềm yêu xưa chỉ còn một vì sao anh lẻ loi.

Trời lập đông chưa em, cho lũ dơi đi tìm giấc ngủ vùi
Để mặc anh lang thang, ôm giá băng ngỡ thầm người yêu tới.
Đêm chia ly em về, đường khuya em bật khóc …
Anh xa em thật rồi, làm sao quên mùi tóc
Em hỡi em, có phải tình băng giá là tình đẹp trên thế gian

Em hỡi em, có phải tình băng giá là tình nồng hai chúng tạ

Đánh giá post

Viết một bình luận