“Một Chuyến Bay Đêm” cùng với “Chuyện Mình 3 Đứa” là hai sáng tác bất hủ của đôi nhạc sĩ Hoài Linh và Song Ngọc. Hoài Linh vốn được người người ca tụng là đặt lời ca hay. Những ca khúc do ông sáng tác và đặt lời đều mang theo lời ca đậm chất thơ, sự lãng mạn và nhẹ nhàng, ca từ không quá cầu kỳ nhưng lại tinh tế. Cũng nhờ đó mà nhiều nhạc sĩ khác dù nổi tiếng vẫn nhờ Hoài Linh đặt lời cho ca khúc như: “Chuyến Tàu Hoàng Hôn”, “Sầu Tím Thiệp Hồng”, “Chuyện Đêm Mưa”, “Về Đâu Mái Tóc Người Thương”,….Và trong ca khúc “Một Chuyến Bay Đêm” cũng thế, Hoài Linh được giao phó nhiệm vụ đặt lời cho ca khúc, còn nhạc sĩ Song Ngọc sẽ đảm trách phần giai điệu. Ngoài cái tên được nhiều người biết đến, ca khúc vẫn còn một cái tên khác chính là “Tâm Sự Cánh Bằng” – Lời tâm sự của một chàng phi công thường xuyên phải xuất kích, tung cánh bay vào bầu trời đêm.
“Giữa lòng trời khuya muôn ánh sao hiền,
Người trai đi viết câu chuyện một chuyến bay đêm.
Cánh bằng nhẹ mơn trên làn gió…
Đời ngây thơ xưa lại nhớ lúc mình còn thơ.
Nhìn trời cao mà reo, mà mơ ước như diều
Để níu áo hằng nga, ngồi bên dẫy ngân hà.
Giờ sống giữa lưng trời,
Đôi khi nhớ chuyện đời mỉm cười thôi…”
Dưới bầu trời chính là vô vàn vì sao đang lấp lánh, đêm nay có một chàng phi công vừa cất cánh bay lên cao, độc hành trên đôi cánh bằng nhẹ lướt qua từng làn gió thoảng mơn man. Bầu trời trên cao rộng lớn vô cùng, lòng người trai cũng như bầu trời mà tung đôi cánh để thỏa chí tang bồng.
Trong một khoảnh khắc ấy, chàng phi công chợt nhớ đến mình của những năm về trước với mộng ước ngây thơ của tuổi thiếu niên. Anh không nghĩ mình sẽ thành phi công, nhưng anh muốn được tung bay như làn gió, muốn lượn khắp tinh cầu bằng cánh diều nhỏ đơn sơ. Để có một ngày, anh sẽ vươn lên tận cung trăng mà níu áo chị hằng, giữ lấy bước chân của nàng tiên xinh đẹp và mơ mình có thể mãi sánh bước đồng hành cũng dải ngân hà cao xa kia. Và đến vài năm sau đấy, một chàng phi công trẻ mang trên mình nhiệm vụ hành quân đơn độc trên không trung. Nghĩ lại, sau sự đời lắm sự trùng hợp, trùng hợp đến mức bản thân chỉ biết nhoẻn miệng cười thôi…
“….Đêm nay chuyến bay trời xanh như màu áo
Đường Minh Đế nhàn du khắp tinh cầu,
Chạnh thương hai đứa giờ gối súng nơi nào
Lâu lắm chẳng gặp nhau.
Bạn bè dù cách xa nào khuây,
Tình nàng chưa nói nhưng mà say.
Giai nhân hỡi khóe mắt em u hoài
Theo tìm trong chuyến bay….”
“Đường Minh Đế nhàn du khắp tinh cầu” – Chàng phi công bay giữa bầu trời đêm xanh như màu áo, chàng đã tưởng tượng mình như một vị đế vương đang nhàn du khắp vũ trụ. Truyền thuyết đã từng kể lại rằng, Đường Minh Đế – chính là một cái tên khác của Đường Minh Hoàng, vị đế vương vong quốc nổi tiếng của Trung Hoa – đã từng có cơ hội ghé thăm “cung nguyệt điện” của chị Hằng. Vì thế, người phi công ấy khi cất cánh bay lên bầu trời cao giữa một đêm trăng đầy sao, đã ví bản thân như một vị quân vương ngự trị ngân hà.
Sau đó lại ngẫm nghĩ lại mà “chạnh thương hai đứa giờ gối súng nơi nào”, đó là hai người bạn thuộc binh chủng khác của chàng, đã không còn nhớ bao lâu rồi ba đứa chưa gặp lại nhau, bạn bè từng là thân thiết nhưng giờ này mỗi đứa lại mỗi nơi – “Bạn bè dù cách xa nào khuây”, dù vậy cả ba vẫn luôn giữ nhau trong lòng, vẫn một lòng nhớ thương về người tri kỷ.
Ba người bạn mang theo ba chí hướng khác nhau, đi theo ba binh chủng khác nhau: người lục quân, người hải quân và người còn lại là không quân. Cả ba chơi thân với nhau như hình với bóng, là tri kỷ chia sẻ biết bao vui buồn trong cuộc sống đã cùng nhập ngũ theo tiếng gọi của quê hương và rồi cả ba lại đi theo những binh nghiệp khác nhau. Dù vậy, vẫn có một nét chung không biết nên khóc hay nên cười, khi cả ba cùng yêu một ánh mắt u hoài, tình nàng chưa nói cũng đủ khiến cả ba lưu luyến. Và chàng phi công trẻ vẫn nhớ mãi chẳng nguôi ánh mắt đẹp lung linh ấy, chàng đã mãi kiếm tìm trong suốt những chuyến bay đêm….nhưng chẳng thấy.
“…..Có người hỏi phi công ước mơ gì?
Người ơi nhân thế muôn màu nào biết mơ ước chi?
Ước rằng từ khi tung nhịp cánh,
Tình ta yêu thương là gió… nhân tình của mây….”
Người lính không quân mang trong mình biết bao nhiêu điều tự hào. Tự hào vì mình thuộc binh chủng, thuộc vào đội ngũ bảo vệ nền yên bình cho Tổ quốc, tự hào vì mình là một trong những tinh anh của binh đội và mang theo trọng trách quốc gia. Nhưng bất chợt chàng ngộ ra một điều, niềm tự hào trong thời gian dài cũng đang dần phai và quyết định bỏ lại sau lưng bốn chữ “sĩ quan không quân”. Chàng lựa chọn đồng hành cùng mây và gió, xem gió là người thương, xem mây là nhân tình, những thứ còn lại cuối cùng cũng chỉ là phù du mà thôi. Nhưng mấy ai có thể thấu hiểu được những hiểm nguy mà hàng ngày họ phải đối mặt, có mấy ai hiểu được nỗi cô đơn mà đêm đêm họ tự ôm lấy. Khi nhắc tới phi công, người ta chỉ nghĩ đó là những con người đa tình, với trái tim đào hoa,…chứ chẳng có ước mơ cao xa hay mộng ước giản đơn như bao người.
Khi biết rằng cuộc đời này vô thường, mọi chuyện xảy ra sẽ như gió với mây, cứ thoảng nhẹ rồi vụt mất, nên người còn biết ước mơ điều gì nữa bây giờ, chàng lựa chọn quen dần với cuộc sống đơn độc hành quân.
“…..Ở đời ai hiểu ai, từng bay trắng đêm dài,
Thì thức giữa đại dương,
Dù yên giấc ven rừng,
Bạn có biết chuyện này
Tôi ghi lúc vũ trụ còn ngủ say.
Ước như diều để níu áo hằng nga, ngồi bên dãy ngân hà.”
Trên đời này, mấy ai có thể hiểu cho người phi công trẻ, cuộc tuần hành trên không trung trải qua suốt bao đêm dài, có lúc mỏi mệt nhưng cũng chẳng dám chợp mắt, cứ thức trắng mãi cùng đại dương xanh. Mắt mở để tâm tư này có thể lưu lại bao dòng tâm sự, ngắm nhìn cảnh núi rừng đang yên bình say giấc, ghi cảnh vũ trụ ngủ say sưa…Đến cuối cùng, chàng lại quay trở lại ước mơ thuở nhỏ, ước mơ tuy viễn vong nhưng có thể ủi an tâm hồn người chiến sĩ, xoa dịu những nhọc nhằn trong quá trình tuần hành đơn độc.
Với nét nhạc bay bổng cùng lời ca đầy chất thơ, “Một Chuyến Bay Đêm” mang theo hình ảnh thần thoại Trung Hoa, càng làm cho ca khúc nổi bật với một khí chất rất riêng biệt so với các bài khác của dòng nhạc vàng. Chúng ta không phải là lính, chúng ta không phải là sĩ quan kiêu hùng, nhưng chúng ta cũng chẳng khác người lính là bao khi mang trên vai trách nhiệm với đất nước, với gia đình. Chúng ta cũng sẽ có những chuyến công tác bằng máy bay, cũng sẽ có lúc ngắm nhìn bầu trời đêm từ trên cao, lặng lẽ nhìn cảnh vật đang chìm vào mộng ảo. Chỉ có khi này, chúng ta mới có dịp miên man theo những dòng suy tư về cuộc đời, về con người,…để đồng cảm, để sẻ chia phần nào những tâm tư giấu kính của những chàng chiến sĩ không quân anh hào.
Giữa lòng trời khuya muôn ánh sao hiền,
Người trai đi viết câu chuyện một chuyến bay đêm.
Cánh bằng nhẹ mơn trên làn gió…
Đời ngây thơ xưa lại nhớ lúc mình còn thơ.
Nhìn trời cao mà reo, mà mơ ước như diều
Để níu áo hằng nga, ngồi bên dẫy ngân hà.
Giờ sống giữa lưng trời,
Đôi khi nhớ chuyện đời mỉm cười thôi…
Đêm nay chuyến bay trời xanh như màu áo
Đường Minh Đế nhàn du khắp tinh cầu,
Chạnh thương hai đứa giờ gối súng nơi nào
Lâu lắm chẳng gặp nhau.
Bạn bè dù cách xa nào khuây,
Tình nàng chưa nói nhưng mà say.
Giai nhân hỡi khóe mắt em u hoài
Theo tìm trong chuyến bay.
Có người hỏi phi công ước mơ gì?
Người ơi nhân thế muôn màu nào biết mơ ước chi?
Ước rằng từ khi tung nhịp cánh,
Tình ta yêu thương là gió… nhân tình của mây.
Ở đời ai hiểu ai, từng bay trắng đêm dài,
Thì thức giữa đại dương,
Dù yên giấc ven rừng,
Bạn có biết chuyện này
Tôi ghi lúc vũ trụ còn ngủ say.
Ước như diều để níu áo hằng nga, ngồi bên dẫy ngân hà.