Chờ đợi? Với tình yêu chân thành thì đó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu không phải tình yêu chân thành thì đó lại là điều đau khổ nhường nào.
Chờ đợi? Tình yêu sẽ cần đến nó như một hình hài của sự thể hiện, bởi chỉ có chờ đợi mới biết được mình có yêu nhau không. Nếu không có sự chờ đợi trong tình yêu, thử hỏi biết tìm đâu ra thử thách.
Chờ đợi? Đó chẳng phải là vấn đề của hạnh phúc hay khổ đau, bởi cái thật sự cân đo đong đếm được mức độ hạnh phúc hay khổ đau ắt hẳn phải là tình yêu.
Và cô gái trong “MỘNG BAN ĐẦU” của nhạc sĩ Hoàng Trọng và thi sĩ Hồ Đình Phương dường như cũng có cùng quan điểm này. Nàng không lo sợ chờ đợi càng lâu thì thất vọng càng nhiều, nàng chỉ muốn thử một lần yêu hết mình, trao tim cho người mình yêu và mong cầu được đền đáp xứng đáng. Để mai sau không có sự hối hận “Tại sao trước đó mình không cố gắng thêm một chút, chờ đợi nhiều hơn một chút…thì có phải giờ này mình đã hạnh phúc bên người yêu rồi hay chăng?”. Dù đó là “mộng” nhưng nàng luôn có một niềm tin mãnh liệt về duyên phận yêu đương này.
“Quê em miền thùy dương
Lúa ngọt ngào hoa mới
Gió mang mùa Xuân tới
Hôn liếp dừa lên hương
Hương thơm tràn muôn lối
Quê em dậy bình minh
Nắng đẹp lòng thôn xóm
Quán tranh hiền vui đón
Dâng bát nước chè xanh
Chan chứa mộng yên lành….”
Mở đầu cho ca khúc là một bức tranh đồng quê ngọt ngào và thanh mát với cánh đồng lúa đang thả hồn theo từng cơn gió miên man. Phong cảnh thiên nhiên nơi miền thùy dương bạt ngàn làm cho người ta thư thái vô bờ. Về nơi đây như được hòa mình cùng thiên nhiên trên những cánh đồng lúc ngọt ngào hương sữa, từng đợt gió Xuân mang yêu thương đến bên người như thổi bay những mệt mỏi và nhọc nhằn nơi đô hội phồn hoa. Xa xa là những rặng dừa thẳng tắp, phơi thân mình che chắn nắng gió cho nông dân, mở ra thiên đường mát mẻ với hương thơm nhàn nhạt đang lan tràn trong không khí.
Sau một giấc ngủ dài đêm khuya, bình minh nơi miền quê chính là điều mà người dân thành thị chẳng bao giờ có thể cảm nhận được. Chốn bồng lai tiên cảnh như hiện ra trước mắt với trời xanh mây trắng, những tia nắng chan hòa làm yên lòng thôn xóm, những mái tranh lưa thưa nhưng lại hiền lành và chân chất như tính tình con người nơi đây. Nhâm nhi một ít nước chè vào ban sớm, tâm tình đôi ba câu về sự đời sự người, cảm nhận từng đợt yên bình nơi miền quê ấy chính là mộng ước của biết bao con người trong thời chinh chiến.
“…..Nhớ về thăm em nhé!
Đừng than nỗi đường xa
Đây tiếng hát câu hò
Đang canh cánh mong chờ
Anh nhớ về anh nhé!…”
Thân trai mang trọng trách sa trường, khi đất nước cần thì phải xông xáo chiến đấu dù có hy sinh cả bản thân mình. Người trai chiến trường lúc ấy phải bỏ qua hết mọi tình cảm cá nhân, đặt lợi ích và yên bình của đất nước lên hàng đầu, vì chỉ có non sông ấm no không còn chiến sự thì bản thân mới có thể yên tâm mà lo chuyện lứa đôi.
Chàng lên đường lo chiến sự, nàng nơi hậu phương mong ngóng chờ trông. Chẳng mong cầu điều gì to lớn, chỉ cần chàng nhớ – Nơi thùy dương ấy vẫn luôn có một người chờ đợi, mong chàng về thăm người em bé nhỏ. “Đừng than nỗi đường xa” bởi nơi đây từng tiếng hát câu hò vẫn luôn chờ đợi, dù mưa nắng, dù gió dông thì tình cảm ấy vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu.
“…..Hôm qua buồn nhìn đâu
Thoáng mẹ già nom thấy
Hỏi: con chờ ai đấy ?
Em níu lấy cành dâu
Che dấu mộng ban đầu
Hôm nay đợi chờ anh
Hái một cánh hoa thắm
Ghép bên lòng trong trắng
Vương ngát hồn thơ xanh
Thay cho lời em nhắn….”
Hình ảnh buồn và cô đơn của cô nàng khi ánh nhìn cứ mãi trông về nơi biên cương, nơi người trai vẫn còn đang thi hành nhiệm vụ. Dường như đây là việc nàng thường làm nhất, đến nỗi người mẹ già cũng trở nên quen thuộc. Thiếu nữ thẹn thùng khi bị hỏi thẳng: “Con chờ ai đấy?” nên nàng đành mượn lấy nhành dâu mà che đi đôi rặng mây đỏ hồng trên đôi gò má nhỏ.
Trang nhật ký của người thiếu nữ khi mong nhớ người yêu chốn biên thùy, những lá thư viết vội nhưng lại được nắn nót từng chút một như tình cảm của nàng. Hái những cánh hoa để lòng ghép vào phông thư, mong chàng nhìn hoa nhớ người, nhìn vật nhớ yêu thương. Và dường như nàng muốn mang hết phần tâm tư gửi gắm vào một chiếc thư bé nhỏ, chỉ mong chàng nơi xa có thể cảm nhận được nỗi nhớ thương này. Nguyện ước chàng sớm ngày trở lại, để sự đợi mong của nàng có thêm động lực mà cố gắng nhiều hơn.
“….Hương thanh bình về lâu
Lúa được mùa mưa nắng
Gái trai làng vui sống
Quang gánh nối lòng nhau
Em thấy mộng ban đầu….”
Nhìn những đôi trai gái đang bận rộn yêu đương nơi thôn xóm mà em đây thấy chạnh lòng. Người ta có thể tự do yêu đương, tự do thể hiện tình cảm cùng nhau, còn em chỉ có thể gửi đôi lời tâm tư vào trong trang thư nhỏ. Nhưng chẳng sao cả! Buồn là thế nhưng đó là em nguyện ý, em muốn được cạnh bên anh, muốn chờ đợi anh kết thúc chiến tranh huy hoàng trở về để “quang gánh nối lòng nhau”, được trọn đời trọn kiếp, hoàn thành “mộng ban đầu”.
“…..Nhớ về thăm em nhé!
Đứng khinh mái lều tranh
Rau muối ấm tâm tình
Cơm ngô thắm no lòng
Anh nhớ về anh nhé!….”
Hãy nhớ anh nhé! Nhớ rằng nơi thùy dương vẫn còn có em chờ đợi, hãy dành cho chút thời gian để về thăm em anh nhé, dù chỉ đôi lần, để em biết sự mong ngóng của mình không là vô nghĩa, là sự cố gắng của đôi ta, chứ không chỉ riêng em. Em không lo lều tranh, em chỉ cần đôi trái tim vàng; em không sợ bữa ăn đơn sơ phiền lòng đôi lứa, em chỉ cần rau muối cùng anh cũng đủ ấm lòng; em chẳng cần sơn hào hải vị, chỉ cần cơm ngô nhưng ta hạnh phúc bên nhau….Chỉ đôi lời nguyện ước bé nhỏ cùng anh xây dựng nên ước vọng lứa đôi, anh hỡi!
“…..Trông em mừng vườn cau
Trái mập tròn Xuân mới
Bỗng mẹ cười mẹ nói:
Con bé lớn thật mau,
Mai mốt mẹ ăn trầu
Ai cưới được nàng dâu?
Ai cưới được nàng dâu?”
Phải chăng ngày em chờ cuối cùng cũng đã vẹn, nhìn buồng cau nơi trước ngõ đang mang theo những trái cau mập mạp như tình cảm em đang đầy ắp. Mẹ cũng cười mà trêu ghẹo: “Con bé lớn thật mau” – Con gái của mẹ đã lớn rồi, mẹ sắp được nhâm nhi miếng trầu cưới, đã sắp về nhà người ta mà làm dâu mất rồi. Sẽ chẳng biết chàng trai may mắn nào có thể cưới được nàng, cô dâu hiền ngoan lại hiếu thảo. Nhưng mẹ nàng có biết chăng nàng vẫn đang chờ đợi, đợi người nàng thương mang cau trầu qua hỏi cưới nàng về dinh để cho vẹn “mộng ban đầu”.
Quê em miền thùy dương
Lúa ngọt ngào hoa mới
Gió mang mùa Xuân tới
Hôn liếp dừa lên hương
Hương thơm tràn muôn lối
Quê em dậy bình minh
Nắng đẹp lòng thôn xóm
Quán tranh hiền vui đón
Dâng bát nước chè xanh
Chan chứa mộng yên lành
Nhớ về thăm em nhé!
Đừng than nỗi đường xa
Đây tiếng hát câu hò
Đang canh cánh mong chờ
Anh nhớ về anh nhé!
Hôm qua buồn nhìn đâu
Thoáng mẹ già nom thấy
Hỏi: con chờ ai đấy ?
Em níu lấy cành dâu
Che dấu mộng ban đầu
Hôm nay đợi chờ anh
Hái một cánh hoa thắm
Ghép bên lòng trong trắng
Vương ngát hồn thơ xanh
Thay cho lời em nhắn
Hương thanh bình về lâu
Lúa được mùa mưa nắng
Gái trai làng vui sống
Quang gánh nối lòng nhau
Em thấy mộng ban đầu
Nhớ về thăm em nhé!
Đứng khinh mái lều tranh
Rau muối ấm tâm tình
Cơm ngô thắm no lòng
Anh nhớ về anh nhé!
Trông em mừng vườn cau
Trái mập tròn Xuân mới
Bỗng mẹ cười mẹ nói:
Con bé lớn thật mau,
Mai mốt mẹ ăn trầu..
Ai cưới được nàng dâu?
Ai cưới được nàng dâu?