Những bản tình ca sầu muộn của Trầm Tử Thiêng đã ăn sâu vào tâm trí của những người yêu nhạc trữ tình. Chính nó đã mang tên tuổi của ông đến với đông đảo công chúng đồng thời giúp ông trở thành một trong những nhạc sĩ lớn của thể loại nhạc vàng. “Mây Hạ” là một trong những bản nhạc tình như vậy. Nội dung bài hát nói về những con người yêu nhau nồng nàn nhưng không thể đến được với nhau, vì lẽ đó mà đôi lứa luyến lưu, tiếc nuối và ôm những đau khổ trong lòng. Thông qua những lời ca chân thành, tác giả đã diễn tả được những tâm tư, nỗi niềm đau buồn sâu sắc của nhân vật. Đồng thời bằng giai điệu trầm lắng, chậm rãi, bài hát đã đem đến cho khán giả cảm giác nghẹn ngào, xúc động.
Khoảnh khắc chia tay nhau sau quãng đường dài chung đôi làm cho những tâm hồn kia như chết lặng. Tay nắm, tay buông, luyến lưu đến như thế nào đi chăng nữa thì đến cuối họ vẫn chẳng thể thay đổi được sự sắp đặt trớ trêu của số phận.
Em đi chiều nay, đường nắng duỗi thân dài.
Chân chưa vội lay, lại đau từng bước mọn.
Em ca bài ca, chiều nay buồn hơn khóc.
Nghe từng ngày mai thẫn thờ, một mình đây.
Có chia ly nào mà không xót xa, luyến tiếc dù cho đó có là tạm rời xa hay mất nhau mãi mãi. Ngày tiễn nhau đi là một trong những khoảnh khắc đớn đau nhất của người trong cuộc. Và ngày đó cũng đã đến trong đoạn tình duyên giữa hai ta, em đã rời bỏ nơi này vào chiều hôm nay. Cái nắng vàng hiu hắt của buổi chiều tà soi bóng em duỗi dài trên đường quê như muốn níu chân em lại. Những bước chân cứ lưu luyến, bịn rịn nhấc từng bước nặng nề như chẳng muốn rời xa nơi đây. Từng bước chân lúc này như là từng mũi kim châm trong lòng, nhói đau, khắc khoải. Em ca những lời ca như một lời từ biệt, lời ca ấy sầu bi đến nỗi người đàn ông cảm thấy nó còn buồn hơn là được khóc. Rồi một mai đây, người ở lại sẽ cô đơn, lẻ loi cùng những kỷ niệm cũ nơi này, thẫn thờ sống trong từng ngày trôi qua vô nghĩa.
Sau khoảnh khắc buông tay để người bước đi về phía tương lai mới. Những gì còn lại nơi đây là sự đổ vỡ trong tâm hồn nhân vật. Những nỗi niềm nhớ thương dâng tràn trong lòng.
Trời chiều nay, mây buông thành khói.
Bóng anh sẽ mờ, còn đâu em nhớ.
Ngày dìm em khuất trong màn sương.
Mờ ảnh cuối đường ….Vàng võ niềm thương …
Em đi rồi, mọi thứ nơi này như sụp đổ. Trời chiều nay mây trắng buông thành khói u ám, xám xịt như tâm trạng anh đang rối bời vì những điều đang diễn ra. Trong mắt em, hình bóng anh sẽ mỗi lúc một mờ đến chẳng còn gì, rồi liệu từ đó em có còn nhớ đến anh không. Anh vẫn còn lo lắng cho chuyện tình mình, băn khoăn một mai em sẽ quên anh dù biết thực tế lúc này mọi điều ấy chẳng còn giá trị. Chiều xế tà của cuối ngày như đang dìm em vào màn sương dày đặc và bóng tối vây quanh, đẩy những điều tươi đẹp trước kia trôi vào dĩ vãng xa xăm. Em lẩn khuất trong bóng tối ấy, anh bất lực trong việc tìm gặp lại em. Giờ đây chỉ có niềm nhớ thương vô hạn ở lại cùng anh.
Người đàn ông gục ngã trước tình yêu của chính mình. Chẳng còn bận tâm về mọi thứ xung quanh, cảm xúc dồn nén trong lòng bật thành tiếng khóc. Nhưng cho dù lý trí có chấp nhận được sự thật hiện tại và dặn lòng buông bỏ thế nhưng những cảm xúc đau buồn chẳng thể nào vơi đi.
Em lên tàu đây, sầu kín suốt toa dài.
Tay ôm niềm đau. Còn tay nào dấu mặt.
Khóc cũng đành thôi, thời gian làm sao nắm.
Thương từng hoàng hôn, mây về chở sầu theo.
Em lên tàu để đi đến một tương lai mới, một chuyến tàu đầy những niềm tin và hứa hẹn. Nhưng với anh, chuyến tàu ấy u sầu khôn xiết theo suốt toa dài vì nó đang chở người mà anh đã đặt hết tình yêu thương của mình đi đến một nơi xa lạ. Đớn đau không nói thành lời, tay áp vào tim để nén lại từng cơn đau nhói cứ cuồn cuộn đến nên chẳng còn tay nào để che đi khuôn mặt đẫm lệ của người đàn ông. Khóc trong vô vọng đến mức cảm xúc như bị hóa đá rồi tự nhủ với lòng thời gian làm sao nắm lại được nên phải đành thôi. Người đàn ông mạnh mẽ đến đâu nhưng nếu là một kẻ si tình thì cũng chẳng thể nào cầm được nước mắt trước những đổ vỡ của tình yêu. Thương từng hoàng hôn buồn, mây về cùng với gió chở theo những sầu thương từ phương xa.
Người ra đi để lại những day dứt không thể xóa nhòa trong tâm trí. Dù mối tình với cái kết không viên mãn nhưng người đàn ông vẫn tôn thờ và trân trọng tình cảm ấy.
Em mãi còn đi, sầu giăng đầy đêm tối .
Thương từ ngoài hiên, dấu hài chìm vào mưa.
Em đã mãi rời xa nơi này và sầu thương vẫn cứ giăng đầy đêm tối. Canh khuya, anh vẫn còn thao thức một mình với những kỷ niệm ngày xưa cũ đầy ắp trong tim. Sự cô đơn, lẻ loi làm cho anh trở nên bé nhỏ trong căn nhà rộng lớn mênh mông này. Từng đoạn hồi ức ùa về trong tâm trí và dâng tràn, bao trùm cả không gian. Thương dấu hài em đi, vẫn hay để lại những vết in hằn trên đất trước hiên nhà giờ đây đã chìm vào cơn mưa và phai nhạt mất bởi dòng nước. Cũng như mối tình ta, dù nó đậm sâu như khắc dấu trong tim nhưng thời gian đã lấy mất nó đi chỉ để lại cho người ta những ký ức về nó. Dù vậy anh vẫn luôn yêu và trân trọng tình cảm sâu nặng ấy.
Nhạc phẩm Mây Hạ là một bản tình ca buồn sâu sắc, mang màu sắc đặc trưng của nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng. Ở đó người nghe có thể được dẫn dắt đến những cung bậc cảm xúc mà bản thân chưa từng trải qua để làm phong phú hơn những xúc cảm trong tâm hồn.
Em đi chiều nay, đường nắng duỗi thân dài.
Chân chưa vội lay, lại đau từng bước mọn.
Em ca bài ca, chiều nay buồn hơn khóc.
Nghe từng ngày mai thẫn thờ, một mình đây.
Trời chiều nay, mây buông thành khói.
Bóng anh sẽ mờ, còn đâu em nhớ.
Ngày dìm em khuất trong màn sương.
Mờ ảnh cuối đường ….Vàng võ niềm thương …
Em lên tàu đây, sầu kín suốt toa dài.
Tay ôm niềm đau. Còn tay nào dấu mặt.
Khóc cũng đành thôi, thời gian làm sao nắm.
Thương từng hoàng hôn, mây về chở sầu theo.
Em mãi còn đi, sầu giăng đầy đêm tối .
Thương từ ngoài hiên, dấu hài chìm vào mưa.