Dưới cái tiết trời se lạnh của mùa đông, chỉ muốn được gần gũi nhau, muốn sát lại gần nhau hơn để sưởi ấm cho nhau bằng những cái ôm thật chặt, bằng những cái chạm môi nhẹ nhàng nhưng ấm nóng vô cùng. Trời đông quá lạnh nên cần lắm ngọn lửa tình để sưởi ấm con tim, chẳng ai có thể phớt lờ một cái nắm tay của người kia khi tay mình cũng đang cóng lạnh. Và đương nhiên, cũng chẳng ai dại khờ mà từ chối cái chạm khẽ lên má khi gió đông nhẹ thoảng qua. Mùa đông nên là mùa của sự yêu thương, mùa của sự sưởi ấm hai trái tim đang lạnh giá, nhưng với nhạc sĩ Anh Bằng, thực tế luôn phũ phàng hơn nhiều so với tưởng tượng. Mùa đông nơi ông không ấm áp cũng chẳng có sự nồng nàn của đôi tình nhân, mùa đông của ông chỉ có giá rét buốt tận tâm can khi đôi tình lữ nói lời ly biệt. Sự ra đời của ca khúc “Mất Nhau Mùa Đông” như một lời tâm tình, một lời chia sẻ câu chuyện thương đau, nhưng nó nhiều hơn là sự đồng cảm và an ủi cho những con tim ê buốt vì tình, vì cái lạnh của tiết trời lập đông.
Ca khúc “Mất Nhau Mùa Đông” được nhạc sĩ Anh Bằng sáng tác vào năm 1970, đây cũng là một trong những sáng tác tuyệt vời của nhạc sĩ khi còn hoạt động âm nhạc trong nước. Bài hát làm gợi nhớ đến một câu nói: Chớ yêu đường vào mùa đông và chia tay vào mùa hè, thời tiết không được xem là nguyên nhân gây tan vỡ tình ái nhưng nó lại là ngoại nhân kích thích cảm xúc con người. Sự giá lạnh của mùa đông làm bạn muốn yêu đương, muốn có một người cạnh bên sưởi ấm, để rồi khi đông sang, bản thân cũng như chợt thất tỉnh và nhận ra tất cả chỉ là sự ngộ nhận.
“Anh có nghe mưa rơi
từng cơn đau vời vợi
Trọn mùa đông đơn côi
trọn mùa đông không vui
Tình này riêng cho ai
Tình cao hơn núi đầy
Vụt đi vào huyền thoại…”
“Anh có nghe mưa rơi, từng cơn đau vời vợi” – Mưa rơi buốt lạnh ngoài trời, mưa cũng như những con dao sắc nhọn đang từng nhát khứa vào trái tim tổn thương. Những tiếng tí tách nối đuôi nhau càng làm lòng này ê buốt, càng nhắc nhở bản thân em đơn độc, nhắc nhở em mình đã chẳng còn là gì của nhau nữa. Người ta mùa đông, được người người chăm sóc, được người thương bên cạnh, được người yêu sưởi ấm; nhưng riêng em lại phải trải qua một mùa đông không trọn vẹn, một mùa đông chẳng chút ý nghĩa. “Tình này riêng cho ai, tình này cao hơn núi đầy, vụt đi vào huyền thoại…”, đã từng cho nhau rất nhiều tình cảm, đã từng dành trọn cả con tim để yêu thương, nhưng cuối cùng nhận lại chính là cái biệt ly vào màu đông giá lạnh.
Mùa đông là mùa lý tưởng để hâm nóng tình yêu, là mùa mà những đôi tình lữ dành thời gian bên nhau nhiều hơn, hay nói chính xác hơn, người ta chọn mùa đông trở thành mùa cưới để được tận hưởng cái lãng mạn và sự gắn kết của mùa đông trăng mật. Nhưng với người cô đơn hay kẻ thất tình, mùa đông hòa cùng sự lạnh lẽo của tâm hồn sẽ chính là nhát dao chí mạng ghim thẳng vào con tim đang hoang tàn. Nó gợi cho người ta những nỗi niềm nhung nhớ, gợi lại những xót xa khôn nguôi từ cuộc tình đã tan như tảng băng dưới ánh mặt trời.
“…..Ta mất nhau hôm nay
bàn tay em thật gầy
Vật vờ trong tương lai
Gọi mùa đông mây bay
Gọi mùa đông mây bay
chỉ nghe sương tuyết đầy
Chờ kiếp nào đổi thay…”
Ta mất nhau hôm nay, có lẽ chính là sự vật vờ của tương lai. Nhìn bản thân đã suy tàn chỉ vì một mối tình đã tan, tự đặt câu hỏi xem: Có đáng không? Ngửa mặt nhìn trời, hòa mình vào cái rét của tiết trời mùa đông chỉ biết than khóc cùng thiên nhiên đất mẹ. Nhưng than rồi sẽ được gì? Khóc đỏ hoe đôi mắt có ai sẽ dỗ dành không? Hay mây bay thì vẫn nhẹ nhàng bay, xuôi mình trôi theo gió; tuyết rơi vẫn làm trọn nhiệm vụ phủ đầy không gian….Có thay đổi được sự thật chia ly hay không?
Khi kết thúc một câu chuyện tình không trọn vẹn, mỗi người trong chúng ta sẽ tự tìm được cách quên đi cho riêng bản thân mình. Có người sẽ ôm chặt nỗi đau, tự mình gặm nhấm, tự mình ưu tư đến chết đi sống lại, họ chọn cách im lặng để ăn mòn những mất mát lẫn thương đau. Còn có người thì lao thân mình vào những cuộc vui không kiểm soát, họ nhanh chóng tìm cho mình một “mối lương duyên” mới để thế chỗ cho những khổ sầu mà bản thân đã phải chịu đựng. Và cũng có một loại người, họ yếu đuối đến mức không biết lựa chọn, chỉ biết đằm mình trong nước mắt, mượn lệ rửa mặt để giải sầu. Mỗi người sẽ lựa chọn cho mình một cách “giảm đau” nhưng đừng dằn vặt bản thân, hãy quý trọng nó như cách bạn yêu một người.
“….Còn ngỡ như vừa đây
gần gũi bên tình say
Tựa gió ôm làn mây
con đường dài thật dài
Tình thoáng qua một giây
đời trắng đôi bàn tay
Còn có ai đêm này
cơn mưa lạnh kéo dài…”
Tình yêu vốn như hoa, sớm nở tối tàn; người thương mình hôm nay không chắc sẽ bên mình trọn đời trọn kiếp; tình yêu hôm nay vẫn còn mặn nồng nhưng không chắc ngày mai vẫn còn cùng nhau kết tóc se duyên. Vậy nên tác giả chỉ đang cảm thán về một câu chuyện tình yêu vô thường: Hôm nay “ gần gũi bên tình say” tựa như mây với gió bên nhau cả đời, sẽ cùng nhau đồng hành mãi trên con đường tương lai vốn còn dài phía trước; nhưng chỉ một giây sau, tình lại thoáng vụt qua như một cơn gió, để lại bên ta chỉ “đời trắng đôi bàn tay”. Đến cuối cùng, người ở bên ta chỉ có mình ta, vẫn đôi bàn tay trống rỗng nắm lấy gió đông mà tự an ủi lòng mình. Thực tế vốn chẳng như ta mơ mộng, nó luôn gợi cho ta nhớ đến một mối tình nào đó chỉ toàn đau thương và buồn tủi khi những hụt hẫng chợt đến khiến người trở tay chẳng kịp.
“…..Ôi tiếng ca xanh xao
lời thương ta nghẹn ngào
Một ngày ta yêu nhau
Một đời ta thương đau
Còn gì cho nhau đâu
Tình yêu hay chén sầu
mà bây giờ bỏ nhau”
Một mùa đông lành lạnh, một tiếng hát xanh xanh….như gieo vào lòng người nhạc sĩ một sự nghẹn ngào lẫn thương đau. Chấp nhận yêu thương, chấp nhận mang cả con tim trao trọn cho người tình lữ là ta phải học được cách đối diện với “một đời thương đau”, học được cách khắc chế bản thân nếu một mai duyên tình mình tan vỡ. Tình yêu vốn như một chén rượu đầy, lúc vừa uống hơi cay, lát sau lại ngọt, tiếp tới là say nhưng cuối cùng chính là đau khổ. Bạn chấp nhận uống hay bỏ chén xuống, quyết định nằm ở bạn, tình yêu hay đau khổ cũng do bạn lựa chọn mà nên.
Đắm chìm vào những vần thơ năm chữ của nhạc sĩ Anh Bằng, bỗng cảm thấy âm nhạc thật dễ nghe, dễ cảm, chẳng hề mang sự ủy mị hay trang trọng quá mức nhưng vẫn đọng lại trong lòng người nghe biết bao cảm xúc. “Mất Nhau Mùa Đông” gắn với điệu rumba, truyền tải đến với khán giả những lời thương yêu nghẹn ngào chua xót trong cái lạnh của trời đông. Tình yêu vốn dĩ luôn như thế, luôn đổi thay và xoay vòng và ta có chấp nhận những thay đổi đó hay không thôi! Người chịu đựng và khắc phục được sẽ cùng nhau hạnh phúc đến trọn đời, người cũng mang lòng dễ chuyển dời thì đọng lại chỉ là những khổ đau khó diễn nên lời.
Anh có nghe mưa rơi
từng cơn đau vời vợi
Trọn mùa đông đơn côi
trọn mùa đông không vui
Tình này riêng cho ai
Tình cao hơn núi đầy
Vụt đi vào huyền thoại
Ta mất nhau hôm nay
bàn tay em thật gầy
Vật vờ trong tương lai
Gọi mùa đông mây bay
Gọi mùa đông mây bay
chỉ nghe sương tuyết đầy
Chờ kiếp nào đổi thay
ĐK:
Còn ngỡ như vừa đây
gần gủi bên tình say
Tựa gió ôm làn mây
con đường dài thật dài
Tình thoáng qua một giây
đời trắng đôi bàn tay
Còn có ai đêm này
cơn mưa lạnh kéo dài
Ôi tiếng ca xanh xao
lời thương ta nghẹn ngào
Một ngày ta yêu nhau
Một đời ta thương đau
Còn gì cho nhau đâu
Tình yêu hay chén sầu
mà bây giờ bỏ nhau