Bài hát của một người vô danh thì được mấy người biết đến? Nhưng may mắn thay, nhiều người sẽ không biết đến nhạc sĩ Tuấn Lê, thậm chí dù lục lại trong ký ức nghe nhạc cũng ít khi nghe thấy tên của người nhạc sĩ này. Vậy mà những tác phẩm âm nhạc của ông lại được người người yêu thích và vẫn thường ngâm nga trên từng giai điệu. Những băng đĩa cát – sét về tuyển tập bài hát trước năm 1975, hay những album âm nhạc được thực hiện vào sau này vẫn thường xuyên xuất hiện nhạc khúc của người nhạc sĩ “vô danh” này.
Có rất ít tư liệu nói về nhạc sĩ Tuấn Lê, một phần là do ông có đời tư khá kín kẽ, một phần là ông qua đời quá sớm khi chỉ vừa 34 tuổi. Nhạc sĩ Tuấn Lê tên thật là Lê Văn Tuấn, ông là con của nhạc sĩ Hoài Linh, dù có ít tác phẩm âm nhạc, nhưng có lẽ do hưởng “ké” gen di truyền từ thân phụ nên cố nhạc sĩ vẫn để lại nhiều tác phẩm để đời. Năm 16 tuổi, ông đã cho ra đời tác phẩm đầu tay mang tên “Tà áo đêm Noel”, cùng thời điểm này, ông có gia nhập Không Quân Việt Nam Cộng hòa. Sau đó tiếp bước thêm trên con đường sự nghiệp bằng những tác phẩm khác như: “Em đừng có nghe”, “Hờn anh giận em”, “Ngày ấy mình yêu nhau”,…và cả ca khúc “LÁ THƯ ĐÔ THỊ”.
Có . Ca khúc “LÁ THƯ ĐÔ THỊ” chính là một lời tâm tình của tác giả, như một quyển nhật ký được tiếp thêm đôi giai điệu trữ tình. Ca khúc truyền tải cho người nghe hai câu chuyện được lồng ghép vào nhau, một cái là tình bạn, một cái là tình yêu. Với nhạc sĩ, tình bạn ấy vẫn luôn bền đẹp, ông tự hào rằng mình có một người bạn thân thư từ hỏi thăm nhau, bên nhau từ thời đi học, được vững bước cùng nhau trên con đường cuộc đời. Nhưng lại chẳng suôn sẻ trong chuyện tình cảm lứa đôi, người cũ đã từng tay trong tay dạo trên phố, thế mà giờ gặp lại cứ ngỡ người dưng từng bước lướt qua nhau.
“Thư trước Hùng gửi thăm tôi
Nhằm ngày thi sắp tới nên tôi chưa trả lời.
Hôm nay xong hết rồi,
tình bạn sống trong tôi thư này thay câu nói:
Hùng ơi! Bọn mình chung lớp chung vui
thời gian vàng son ngắn ngủi qua rồi.
Bút nghiên món nợ không vay, chữ trả cho thầy,
mười năm hao giấy viết mòn bàn tay…..”
Khởi đầu bài hát chính là sự tiếc nuối của tác giả khi nhận được phong thư vào đúng ngày thi của mình nên chẳng thể kịp thời hồi âm người bạn tri kỷ. Dù mỗi người mỗi phương trời, nhưng phong thư trong tay lại chứa đầy tình cảm, tình bạn tình tri kỷ luôn sống mãi trong tâm của người nhạc sĩ.
Vừa kết thúc kỳ thi dài, nhận được thư tín của bạn, cầm lá thư mà ngậm ngùi nhớ về tuổi học trò. “Hùng ơi! Bọn mình chung lớp chung vui, thời gian vàng son ngắn ngủi qua rồi” – Chìm dần trong hồi ức của ngày xưa, nhớ lại tuổi học trò cùng bè bạn chung lớp, chung con đường đến trường. Vậy mà giờ đây, chỉ có thể hỏi thăm nhau qua từng câu từ của dòng thư tín, tự cảm thấy sao thời gian trôi nhanh quá, cuốn trôi đi thời vàng son ấy.
Thời học sinh với biết bao kỷ niệm đẹp, ngồi trên chiếc xe đạp cồng hay những bước chân rượt đuổi nhau trên đường. Ôi! Vui biết là bao! Nhưng giờ lớn cả rồi, câu từ kiến thức cứ ngỡ trả hết cho thầy cô, nghiên mực bút bi cũng không biết nơi nào, mười mấy năm qua đi, những trang giấy ấy cũng đã hao mòn gần hết….Nhớ lắm khoảnh khắc nô đùa cùng chúng bạn….
“ ……Hôm qua dạo phố gặp Huyền
Bên chồng vòng tay âu yếm
thấy mình nàng vờ chẳng quen.
Tình ơi! Đã đành duyên chẳng nên đôi
ngọn nguồn đâu phải do tôi nỡ sao người hỡi!….”
Lê Tuấn như đang kể lại một câu chuyện của bản thân cho người bạn tên Hùng bằng những dòng thư dài đăng đẳng. Khi tiếc nuối phần tuổi thơ tuổi học trò, ông lại nhớ đến tình cảm của mình thời niên thiếu khi vô tình gặp lại người yêu cũ khi xưa. Người đã từng là duyên phận, người từng cùng nắm tay dạo bước trên những con phố quen,…Vậy mà hôm nay gặp lại, nàng đã theo bước về nhà chồng tay trong tay đầy âu yếm. Gặp được chàng trên đường, lại cứ ngỡ là người dưng không hề quen biết, ngoảnh đầu làm ngơ…Tổn thương sau khi từng là người quen cũ, vậy mà đến một cái gật đầu chào cũng chẳng xứng nữa…Thời thì chỉ biết trách do ta không có duyên với nhau, đến đó xem như đã đứt đoạn rồi, cứ để bản thân ôm hồi ức, còn người cứ hạnh phúc trong sự lãng quên đi…
“….Đường phố mưa bay bay trắng đầu
Cạn quá “tam bôi” chưa hết sầu.
Nhớ chiều xưa đổ mưa ngâu,
đường khuya hun hút ngõ sâu,
mình ba bốn đứa tâm sự đêm thâu……”
Nhớ ngày nào, cùng những đứa bạn thâu đêm tâm sự đủ thứ chuyện trên trời dưới bể, đêm hôm khuya “hun hút”, còn trời thì trút từng cơn mưa ngâu. Vậy mà cũng chẳng cản được sự quyến luyến của chúng ta, vẫn bên nhau, cùng tám chuyện và sưởi ấm cho nhau. Tình bạn đơn giản thế thôi! Chẳng cần giàu sang hay sa hoa bày vẽ, chỉ cần lúc tôi buồn có bạn, lúc tôi khó bạn chẳng quay đi, đó mới là điều đáng quý.
Không biết nếu bây giờ, khi một lần nữa trời đổ những cơn mưa, liệu rằng ba bốn người chúng ta có còn túm tụm mà kề cạnh nhau không? “Đường phố mưa bay bay trắng đầu, cạn quá “tam bôi” chưa hết sầu” – Nỗi buồn hiện tại cũng không biết chia sẻ cùng ai, chỉ biết gửi với Hùng đôi lời bày tỏ, nhắn nhủ rằng nhạc sĩ nhớ rất nhiều cái thời xưa ấy….
“…..Thư viết còn nhiều nhưng thôi,
ngày gặp nhau sẽ nói thêm tâm tư còn dài.
Trăng lên cao sẽ tà,
tình bạn vẫn bao la như rừng cây thêm lá.
Bạn hỡi! Lời thành xin chúc cho anh
đường mây nhiều may, ít rủi, yên lành.
Chữ nghiêng giấy mỏng mực xanh gói cả chân tình,
nhờ Khu Bưu Chính bắc cầu về anh.”
Kết bài hát rất hay, thư viết đến bao giờ mới hết, chỉ có gặp nhau, chỉ có trực diện mà tâm sự mới có thể thấu hiểu hết lòng của nhau. Hẹn một ngày tái ngộ, đừng bỏ rơi nhau giữa chốn đô thành đầy cám dỗ, cũng như đừng quên đi chút tình cảm từ thuở thiếu thời ấy. Tác giả tin: “Trăng lên cao sẽ tà, tình bạn vẫn bao la như rừng cây thêm lá…” – Trừ phi cây đó không còn nữa, bị chặt đi thì mới không có ngày đâm chồi nảy lộc, tình bạn của chúng ta cũng vậy, còn sống thì vẫn còn là tri kỷ, sẽ như cánh rừng mãi thay lá mới tuần hoàn không bao giờ dứt.
Lời cuối cùng này, cũng như lời tái bút của lá thư tâm sự: “Bạn hỡi! Lời thành xin chúc cho anh đường mây nhiều may, ít rủi, yên lành” – Chẳng cần bạn giàu sang rồi giúp đỡ, chẳng cần bạn thành công để nương nhờ, chỉ mong cuộc đời của bạn tôi luôn bình an, chẳng gặp phải điều rủi ro hay không may mắn. Lời chúc chân thành còn cao hơn núi và rộng hơn sông, quý giá hơn ngàn vàng.
Bởi mới nói cuộc đời mỗi người là sự hài hòa của nhiều thứ tình cảm và sự kết nối của nhiều mối quan hệ với nhau. Thử hỏi ai trên đời mà không có lấy một người bạn, chỉ là một người bạn thôi không nhất thiết là tri kỷ, bởi tri kỷ rất khó tìm. Ai rồi cũng sẽ đi qua cuộc đời ta và để lại cho ta nhiều hoài niệm khó phai, sẽ hình thành nên những mối quan hệ khắc cốt ghi tâm, dù vui hay dù buồn. Và người ta gọi nó với hai từ vô cùng thân thương đó là “tình bạn”.
Một tình bạn đúng nghĩa không xuất phát từ một phía, chỉ từ bạn hoặc từ tôi, mà là từ chúng ta. Tình bạn là một thứ tình cảm đặc biệt, nó không sâu sắc như tình yêu, cũng không nghĩa nặng như tình thương gia đình, mà nó là sự đồng cảm, thấu hiểu và sẻ chia giữa người với người. Tình bạn sẽ càng đẹp nếu hình thành trên sự chân thành, trong sáng và chất chứa niềm tin của nhau. Một người bạn thật sự sẽ sẵn sàng sát cạnh kề cạnh cùng bạn mỗi khi bạn khó khăn hay gặp hoạn nạn, là người cùng bạn chia sớt những niềm vui, nỗi buồn và chỉ đơn giản là một câu chúc nhau bình an chân thành như lời bài hát của ca khúc “LÁ THƯ ĐÔ THỊ” của nhạc sĩ Lê Tuấn
Trích lời bài hát Lá Thư Đô Thị
Thư trước Hùng gửi thăm tôi
Nhằm ngày thi sắp tới nên tôi chưa trả lời.
Hôm nay xong hết rồi,
tình bạn sống trong tôi thư này thay câu nói:
Hùng ơi! Bọn mình chung lớp chung vui
thời gian vàng son ngắn ngủi qua rồi.
Bút nghiên món nợ không vay, chữ trả cho thầy,
mười năm hao giấy viết mòn bàn tay.
Hôm qua dạo phố gặp Huyền
Bên chồng vòng tay âu yếm
thấy mình nàng vờ chẳng quen.
Tình ơi! Đã đành duyên chẳng nên đôi
ngọn nguồn đâu phải do tôi nỡ sao người hỡi!
Đường phố mưa bay bay trắng đầu
Cạn quá “tam bôi” chưa hết sầu.
Nhớ chiều xưa đổ mưa ngâu,
đường khuya hun hút ngõ sâu,
mình ba bốn đứa tâm sự đêm thâu.
Thư viết còn nhiều nhưng thôi,
ngày gặp nhau sẽ nói thêm tâm tư còn dài.
Trăng lên cao sẽ tà,
tình bạn vẫn bao la như rừng cây thêm lá.
Bạn hỡi! Lời thành xin chúc cho anh
đường mây nhiều may, ít rủi, yên lành.
Chữ nghiêng giấy mỏng mực xanh gói cả chân tình,
nhờ Khu Bưu Chính bắc cầu về anh.