Khán giả yêu nhạc trữ tình có lẽ ai cũng biết đến nhạc sĩ Hoàng Trang, một người nhạc sĩ tài hoa. Ông sở hữu vô vàn ca khúc bất hủ, đặc biệt là ca khúc “Không bao giờ quên anh”. Có thể nói đây là ca khúc nổi tiểng nhất của Hoàng Trang. Một bài hát tiêu biểu của dòng nhạc vàng. Tình khúc “Không bao giờ quên anh” được thể hiện đầu tiên bởi ca sĩ Phương Dung, sau đó đến ca sĩ Hương Lan, Giao Linh, Giáng Thu, Trang Mỹ Dung… Thế hệ ca sĩ trẻ của dòng nhạc trữ tình sau này đều đã thể hiện thành công ca khúc này.
Bài hát là nỗi niềm của một cô gái trước cuộc tình tan vỡ, lỡ làng, nhưng không nung nấu oán hờn mà nâng niu, trân trọng với những nhớ thương và tiếc nuối. Một tình yêu đẹp và lãng mạn.
Tôi viết lên đây với tất cả chân thành của lòng tôi trao anh.
Ngày nào đã quen nhau, vì chung hướng đời, mình trót trao nhau nụ cười.
Và tình yêu đó, tôi đem ép trong tim,
Dù bụi thời gian có làm mờ đi kỷ niệm của hai chúng mình.
Tôi cũng không bao giờ, không bao giờ quên anh.
Tình yêu sâu nặng, chung thủy của cô gái được bày tỏ ở phần đầu bài hát, như một bức thư nhắn gửi người yêu. Tình yêu bắt đầu khi tôi và anh có “chung hướng đời”, và đã “trót trao nhau nụ cười”. Lòng thầm nghĩ về những ký ức hạnh phúc ngày xưa mà xót xa, buồn tủi, nhưng tình yêu đó mãi đẹp, mãi còn đó, hiện hữu trong tim. Dù thời gian có phôi phai, có “làm mờ đi kỷ niệm của hai chúng mình” thì “tôi cũng không bao giờ quên anh”. Yêu một người là một điều gì đó rất khó, để giữ được tình yêu đó lại càng khó hơn, khi rời xa rồi quên đi là điều không thể. Không trách người, không buồn vì người, xem đó là duyên trời đã định, xem tình đó là như một trang ký ức đẹp, suốt đời khắc cốt ghi tâm.
Cho đến hôm nay, với nức nở nghẹn ngào, mình mềm lòng xa nhau
Còn đâu những đêm Anh dìu tôi lối về, buồn kể nhau nghe chuyện đời.
Tình mình nay chết như lá úa thu rơi
Đường trần mồ côi, tôi lạnh lùng ôm kỷ niệm của hai chúng mình.
Ngơ ngác trong đêm trường, tôi chưa vơi niềm yêu thương. Tình dù đẹp đến mấy rồi cũng tàn, cũng xa nhau trong “nức nở nghẹn ngào”. Người ta hay nói rằng, những gì không biết trân trọng rồi sẽ mất đi khiến ta nuối tiếc, nhưng có những thứ rõ ràng ta đã rất trân trọng mà chẳng tài nào giữ được. Tình yêu có lẽ luôn đắng cay như vậy, “những đêm anh dìu tôi lối về”, “kể nhau nghe chuyện đời”, thêu dệt những kỷ niệm khó quên, giờ đây đã “chết như lá úa thu rơi”. Ngày đó anh và tôi không chỉ có tình yêu, mà còn là tri kỉ, cùng nhau trải qua biết bao buồn vui, giờ đây lại kết thúc hết sức nhẹ nhàng, tĩnh lặng nhưng để lại nỗi đau không thể xóa nhòa, dù không chạm vào cũng nhói buốt trong lòng. “Ngơ ngác trong đêm trường, tôi chưa vơi niềm yêu thương”, gom nhặt những gì từ quá khứ để lại, khóc một mình giữa đường khuya vắng lạnh, chỉ trách rằng tình ta quá đẹp, nhưng lại vụt tan quá nhanh.
Nhớ lúc chia phôi, cầm tay chưa nói hết bao nhiêu niềm thương của tuổi xuân vừa tròn.
Xa nhau, mấy người không buồn không nhớ, xót xa cho tình yêu
Nuối tiếc xa xôi, ngày xưa anh nói: “vẫn yêu em nghìn năm, vẫn đợi em trọn đời.”
Nhưng nay hết rồi, hai người hai lối lúc đêm buồn không Anh?
Đôi tình nhân đến lúc chia tay vẫn còn luyến tiếc, cầm tay nhau nghẹn ngào, biết bao lời muốn nói, muốn níu kéo vì quá tiếc cho tình yêu tuổi xuân nồng thắm, dặn người đừng buồn, đừng nhớ thương, đừng xót xa cho tình ta nữa… Dặn người như vậy, nhưng lòng cô gái vẫn nặng trĩu, không thôi nghĩ về ngày xưa ấy. Ước hẹn năm nào anh còn nhớ chăng, anh nói “vẫn yêu em ngàn năm, vẫn đợi em trọn đời”, nhưng giờ đây là ta lại nắm tay nhau lần cuối, tiễn biệt nhau lần cuối, “hai người hai lối”. Giấc mơ rồi cũng chóng tàn, thủy tinh nào cũng dễ vỡ. Hoa sẽ tàn dù có đẹp đến đâu. Thật khó hiểu sao những gì tốt đẹp trong cuộc đời này, vốn thường chẳng bền lâu, có níu giữ cũng không thể thắng nổi duyện phận. Có những việc không phải cứ cố gắng là được.
Tôi gói yêu thương, xin trao trả ân tình về người tôi yêu mếm.
Đừng thương tiếc chi anh, chuyện hai chúng mình là giấc mơ trong cuộc đời
Tình mình nay chết, như lá úa thu rơi,
Đường trần mồ côi, tôi lạnh lùng ôm kỷ niệm của hai chúng mình.
Tuy đã xa nhau rồi, nhưng không bao giờ quên anh…
“Gói yêu thương, xin trao trả ân tình”, ta thấy được sự trân trọng mà cô gái dành cho tình yêu, dù có xa nhau vì lý do nào đó, cô gái vẫn quý trọng tình cảm năm xưa, trao gửi hết chút tâm tình còn lại “về người tôi yêu mến”. Cuộc đời là một hành trình dài, đôi khi ta gặp được nhau có chăng chỉ là ngã rẽ, cùng nhau sẻ chia những phút giây tuyệt đẹp rồi lại rời xa, mỗi người một lối. Ta đã bước qua đời nhau, xin anh đừng ngoảnh lại, mọi thương tổn, mất mát của ngày hôm qua hãy vùi chôn vào quá khứ, nén chặt nhớ nhung về những điều xưa cũ, để rạng rỡ bước đi trên con đường mới, con đường tương lai đầy nắng đẹp.
Trong niềm tiếc thương đó, cô gái dặn dò người yêu hãy quên đi quá khứ, đừng luyến tiếc điều chi, nhưng bản thân cô lại không làm được, cố giữ mãi trong tim, “không bao giờ quên anh”. Nói quên thì dễ lắm nhưng làm lại rất khó. Rời xa nhau rồi nhưng cảm giác như chỉ vừa hôm qua, nỗi ám ảnh đó cứ dây dứt từng ngày. Mỗi khi nhớ về lại khóc. Màn đêm xung quanh thì cứ tỏa ra thứ ánh sáng le lói, đầy cô đơn, hẳn sẽ rất tủi thân. Tình yêu thật quá mong manh, chỉ cần lạc nhau một nhịp là dở dang suốt cả một đời. Có những lời chia tay không phải do hết yêu mà đơn giản là vì không bên nhau được nữa, trở thành mối quan hệ khắc cốt ghi tâm. Quá khứ đã xảy ra tôi không hối hận, tình yêu trao đi không hối tiếc, nguyện sẽ trân trọng tình cảm ấy suốt đời
Tôi viết lên đây với tất cả chân thành của lòng tôi trao anh.
Ngày nao đã quen nhau vì chung hướng đời
mình trót trao nhau nụ cười.
Và tình yêu đó tôi đem ép trong tim,
Dù bụi thời gian có làm mờ đi kỷ niệm của hai chúng mình.
Tôi cũng không bao giờ, tôi không bao giờ quên anh.
Cho đến hôm nay với nức nở nghẹn ngào mình mềm lòng xa nhau.
Còn đâu những đêm anh dìu tôi lối về
buồn kể nhau nghe chuyện đời.
Tình mình nay chết như lá úa thu rơi,
Đường trần mồ côi tôi lạnh lùng ôm kỷ niệm của hai chúng mình.
Ngơ ngác trong đêm trường, tôi chưa vơi niềm yêu thương.
Nhớ lúc chia phôi cầm tay chưa nói hết bao nhiêu niềm thương của tuổi xuân vừa tròn.
Xa nhau mấy người không buồn không nhớ xót xa cho tình yêu.
Nuối tiếc xa xôi, ngày xưa anh nói: “Vẫn yêu em nghìn năm, vẫn đợi em trọn đời.”
Nhưng nay hết rồi hai người hai lối
Lúc đêm buồn không anh?
Tôi gói yêu thương xin trao trả ân tình về người tôi yêu mến.
Đừng thương tiếc chi anh chuyện hai chúng mình là giấc mơ trong cuộc đời.
Tình mình nay chết như lá úa thu rơi,
Đường trần mồ côi tôi lạnh lùng ôm kỷ niệm của hai chúng mình.
Tuy đã xa nhau rồi, nhưng không bao giờ quên anh