Những khúc tình ca muôn thuở của nhạc sĩ Đài Phương Trang hẳn là không còn xa lạ với khán giả yêu nhạc. Ca khúc để đời của ông chắc có lẽ là bài Người Yêu Cô Đơn, một ca khúc mà từ già đến trẻ từ nông thôn đến thành thị ai cũng đã nghe qua và cũng ít nhất vài lần nghêu ngao câu hát: “Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng cô đơn…”. Những thông điệp hay câu chuyện mà nhạc sĩ truyền tải trong các bản tình ca của mình luôn được người nghe đánh giá cao. Lời ca đơn giản, không quá trừu tương nhưng lại mang đến cảm xúc lắng đọng với những mối tình sâu sắc, ông còn lồng ghép vào đó ý nghĩa nhân văn và thông điệp tích cực cho đời. Có lẽ vì thế mà dù là người rất ít nghe nhạc trữ tình cũng vẫn biết đến nhiều bài tình ca bất hủ của nhạc sĩ Đài Phương Trang.
Trong kho tàng những khúc tình ca của nhạc sĩ Đài Phương Trang thì hầu hết là những câu chuyện ông được nghe, được chứng kiến và viết nên bằng cảm xúc rất chận thật. Tuy ngoài đời thật nhạc sĩ có mối tình viên mãn với người vợ hiện tại nhưng trong âm nhạc của ông thì đa số đều là câu chuyện về những mối tình dang dở. Ca khúc Đường Về Ngoại Ô cũng vậy, đó là chuyện về một chàng trai tương tư cô gái ngay khi lần đầu tình cờ gặp gỡ, tơ lòng vấn vương nên anh đem lòng nhớ thương. Sau bao ngày xa cách anh muốn tìm về nơi chốn cũ tìm lại cô gái để viết tiếp mối duyên tình dở dang nhưng cô đã không còn ở nơi xưa cũ nữa, giờ chỉ có còn lại mỗi chàng trai mang nỗi buồn và tiếc nhớ cho một chuyện tình chưa kịp bắt đầu đã vội kết thúc.
Con đường về ngoại ô, rợp màu xanh bóng dừa
Nhà em xóm vắng lưa thưa, tôi tình cờ gặp em
Lúc dừng chân trú mưa, quán nghèo nép bên ven đường.
Em tựa một nụ hoa, hương thoang thoảng bay xa
Từng chiều ghé chân qua, nhớ ly nước mát lòng
Nhớ đôi môi tựa đoá hồng
Và đôi mắt ai khe trước khi tôi nhìn em.
Mở đầu là khung cảnh nên thơ của “con đường về ngoại ô”, yên bình, thanh mát và tràn đầy sức sống rợp màu xanh của bóng dừa. Nơi xóm vắng lưa thưa này đã chắp cánh cho một mối duyên nồng thắm. Dừng chân trú mưa tại một quán nước nhỏ ven đường, chàng trai đã tình cờ gặp một cô gái mà khiến chàng xao xuyến nhớ thương cả đời. “Em tựa như một nụ hoa, hương thoang thoảng bay xa”, làm ngất ngây lòng anh. Giây phút gặp nhau lần đầu của họ ngập tràn những tơ vương, say đắm trong hương tình. Rồi từ đó chàng trai mỗi chiều lại ghé bên quán nước đó để hằng mong được gặp lại nàng. “Nhớ ly nước mát lòng, nhớ đôi môi tựa đóa hồng”, nhớ cả ánh mắt long lanh biết cười của nàng. Khoảnh khắc gặp gỡ ngắn ngủi cũng khiến chàng nhớ mãi, giữa chốn quê hương thanh bình yên ả thì chút ái tình nồng thắm đó quả thật khiến người ta say lòng.
Bao năm trôi qua, dòng đời sao cách trở
Lòng vẫn mơ một ngày trở về quán xưa tìm em
Bao đêm trong mơ, tôi luôn nhớ về em tôi luôn nhớ về em
Nỗi nhớ không rời trái tim.
Khi đang mộng mị với bao yêu thương thì dòng đời cách trở, hẳn là bất cứ ai cũng xót lòng. Kể từ lúc gặp người thương chàng trai chẳng phút giây nào thôi nhớ mong, “lòng vẫn mơ một ngày trở về quán xưa tìm em”, gặp lại em cho thỏa lòng nhớ thương. Dẫu vẫn chẳng biết nàng giờ đang ở đâu, liệu có nhớ đến mình hay không, nhưng bao nỗi tương tư của chàng trai cứ ùa về, bao trùm cả những đêm mơ, ví như những đêm dài bất tận. “Tôi luôn nhớ về em… nỗi nhớ không rời trái tim”…
Tôi về đây tìm em, một chiều mưa cuối mùa
Dừng chân bên quán năm xưa, tôi lặng ngồi cô đơn
Uống cạn ly nước dừa, nỗi buồn nói sao cho vừa.
Bây giờ em nơi đâu, nghìn trùng cách xa nhau
Còn lại nỗi thương đau, gió mưa bên ngoài thét gào
Biết em bây giờ chốn nào
Mình tôi bước đi trong bóng đen đêm ngoại ô.
Sau bao nỗi nhớ âm thầm thì cũng đến lúc chàng được trở về nơi quán cũ vào một chiều mưa cuối mùa, trở về tìm người con gái mà chàng nhung nhớ bây lâu. Vẫn con đường về ngoại ô đó, vẫn là một màu xanh thanh mát rợp bóng dừa, vẫn là nơi quán nghèo nép ven đường năm xưa… nhưng giờ chỉ có mình chàng lặng ngồi cô đơn. Khoảng cách chẳng là gì to lớn khi tình cảm vơi đầy, chàng lặn lội xa xôi tìm về nơi chốn cũ chỉ để gặp lại người tình trong mộng, nhưng cuối cùng chỉ là một nỗi sầu không tên. Biết nói sao cho vừa, chàng đã cố xóa nhòa khoảng cách, trở về tìm người xưa nhưng chẳng gặp. Nghìn trùng cách xa nhau biết khi nào tương phùng, chỉ còn lại nỗi thương đau vô bờ bến, gió mưa bên ngoài thét gào như tiếng lòng chàng khóc than. Có ai ngờ phút động lòng thuở ban đầu lại mang nhiều nỗi buồn đến vậy. Nỗi nhớ âm thầm xa vắng, trống trải và hụt hẫng, cảm giác chờ mong khoảnh khắc được gặp lại nàng nhưng không được thật khiến lòng nhói đau. Biết nàng giờ nơi chốn nào, mình chàng đơn côi bao đêm thầm nhớ, bước đi trong bóng đen giữa đêm ngoại ô.
Buồn đau day dứt khi không thể gặp được người thương, thậm chí còn chẳng biết nàng đang ở nơi đâu, tiếng lòng nghẹn ngào của chàng trai như những vần thơ u buồn về nỗi nhớ không tên viết vội, có cả những tâm tư buồn da diết và sâu lắng. Rồi tình yêu đó cũng chẳng biết đi về đâu, phút tơ vương chỉ có nỗi xót xa chẳng tỏ bằng lời. Tình ca của Đài Phương Trang bao giờ cũng buồn như thế, những khúc nhạc hay khi nó chứa đựng câu chuyện tình đẹp, mà tình chỉ đẹp khi còn dang dở và nỗi nhớ như một gia vị không thể thiếu trong tình yêu.
Con đường về ngoại ô, rợp màu xanh bóng dừa
Nhà em xớm vấn lưa thưa, tôi tình cờ gặp em
Lúc dừng chân trú mưa, quán nghèo nép bên ven đường
Em tựa một nụ hoa, hương thoang thoáng bay xa
Từng chiều ghé chân qua, nhớ ly nước mát lòng
Nhớ đôi môi tựa đóa hồng, và đôi mắt ai khe trước khi tôi nhìn em
Bao năm trôi qua, giòng đời sau cách trở
Lòng vẫn mơ một ngày trở về quán xưa tìm em
Bao đêm trong mơ, tôi luôn nhớ về em tôi luôn nhớ về em
Nỗi nhớ không rời trái tim
Tôi về đây tìm em, một chiều mưa cuối mùa
Dừng chân bên quán năm xưa, tôi lặng ngồi cô đơn
Uống cạng ly nước dừa, nỗi buồn nói sao cho vừa
Bây giờ em nơi đâu, nghìn chùng cách xa nhau
Còn lại nỗi thương đau, gió mưa bên ngoài thét gào
Biết em bây giờ chốn nào, mình tôi bước đi trong bóng đen đêm ngoại ô …