Những bản tình ca của nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng rất nổi tiếng với những người yêu dòng nhạc trữ tình. Âm nhạc của Trầm Tử Thiêng luôn có một nét trầm buồn rất riêng biệt mà khi nghe đến người ta sẽ có cảm giác quen thuộc, “Cuối ngày trên phố buồn hiu” là một nhạc phẩm mang đạm phong cách riêng biệt của ông. Bài hát lột tả những cảm xúc, suy nghĩ của một người đánh mất tình yêu, đánh mất chính mình trong cuộc sống. Con người ấy sống nội tâm với khép kín, trải qua từng ngày lạc lõng, tự dày vò bản thân với những mất mát trong quá khứ. Với giai điệu trầm ngâm, u buồn kết hợp cùng những ca từ đau khổ của tình yêu đã mang đến cho khán giả cảm xúc tiếc thương, đồng cảm với số phận của nhân vật trong bài hát.
Cuộc sống như đổ vỡ kể từ khi những bi kịch kia kéo đến với đời của nhân vật. Sự oán trách, giận hờn với những thay đổi kia dâng lên đến đỉnh điểm, để rồi từ đó biến thành những nỗi sầu bi vô tận trong lòng.
Vào cuối ngày bước chân xuống phố phố buồn hiu
Vào cuối ngày bước chân về nhà nhà tiêu điều
Cuộc đời phụ ta bạn bè phụ ta
Người tình bỏ ta vui mãi phương trời nào.
Những ngày buồn tênh, lơ đãng, con người ta chẳng còn tỉnh táo để nhận thức được mục đích của những việc mình đang làm. Vì thế, bước chân cứ vô thức dẫn lối ta đi trên những con đường cũ để mong tìm lại chút niềm vui nơi phố phường nhộn nhịp. Hôm nay sao thật khác, vẫn là phố phường ấy nhưng giờ mọi thứ trở nên vô vị và xa lạ, con phố nô nức người kia giờ đây lại buồn hiu, chán chường. Rồi cuối ngày, theo trực giác, bước chân lại đưa ta về ngôi nhà thân quen, nơi từng chứng kiến những hạnh phúc, khổ đau trong đời. Ngôi nhà là chỗ dựa tinh thần mỗi khi con người đối mặt với bão tố trong cuộc sống, giờ đây đến nó cũng tiêu điều, trơ trọi. Mọi nỗi sầu trên đều bắt nguồn từ những sóng gió trong cuộc đời. Bạn bè phụ ta mặc cho những ngày gắn kết bền chặt, chân thành với nhau. Ngay cả đến người tình bé nhỏ giờ cũng bỏ ta mà đi vui mãi phương trời nào, mang theo tất cả những niềm tin, hy vọng và hạnh phúc mà trái tim này đã trao gửi. Tất cả những điều tốt đẹp trong cuộc sống này như quay lưng lại ta, những uất hận dâng tràn đến mức chẳng còn biết than trách ai.
Những tổn thương giờ đây như giết chết tâm hồn này. Tự nói với chính bản thân phải thật mạnh mẽ để vượt qua tất cả.
Đường cuối ngày nắng soi rất yếu bóng đổ xiêu
Người cúi đầu lẫn trong chiều buồn nhịp chân buồn
Mặc tình mà đi gục đầu mà đi
Lạnh lùng từng bước xa xa mãi đường về.
Con đường cuối ngày nắng soi yếu ớt, cái bóng của con người, cảnh vật đổ xuống mặt đất liêu xiêu, thưa thớt. Cũng như tâm hồn này đã bị những vết thương dày xéo quá nhiều đến nỗi chỉ còn những hơi thở thoi thóp, sức sống mãnh liệt của ngày xưa đã tan biến vì những đớn đau. Cúi đầu bước đi trong âm thầm, lặng lẽ để đừng ai trông thấy những dày vò lòng này đang mang. Từng bước chân buồn nặng trĩu bước trong chiều buông. Dặn lòng mặc kệ chuyện tình kia mà hãy mạnh mẽ bước đi, lạnh lùng bước đi. Đi thật xa con đường về, thật xa những kỷ niệm xưa cũ, nơi mà khi ở đó tâm hồn này chẳng thể nguôi ngoai.
Dù cho cố dặn lòng phải mạnh mẽ bước qua những thử thách của đời người nhưng nỗi buồn không thể vơi đi trong lòng. Những hồi ức về mối tình xưa cứ quẩn quanh tâm trí cùng nỗi nhớ miên man.
Chiều không mưa sao lòng lên cơn rét mướt
Người không về sao bóng ai còn chập chờn
Từng tháng ngày qua đi những hẹn hò không về
Bên người tình thấm mệt bước chân dài hôn mê.
Người buồn cảnh cũng chẳng vui, chiều không mưa mà lòng này vẫn đẫm ướt, lạnh buốt, ngổn ngang với những rối ren. Những nhớ thương người yêu làm đầu óc cuồng quay, biết người sẽ mãi không về nhưng những ảo giác về bóng hình thân quen cũ cứ hiện lên chập chờn. Ở trong nhà, trên những con phố hay góc quán quen, tiếng cười nói xưa cứ diễn ra trước mắt. Tim bỗng sống lại, nở hoa rồi sau đó hình bóng ấy nhanh chóng lụi tàn, tan vào không gian để lại sự hụt hẫng vô bờ bến. Lòng luôn mang những hy vọng vào điều viển vông sẽ đến, từng ngày chờ đợi cùng sự tủi thân nhưng lời hẹn xưa vẫn không quay về. Ngày qua ngày những hy vọng cũng thấm mệt với sự bất lực và dần dần nó như chìm vào “hôn mê”.
Nỗi cô độc của tác giả kéo dài mãi về sau. Nỗi sầu của ông sâu như biển, rộng như trời, có khi chẳng thể nào kết thúc.
Vào cuối ngày bước chân xuống phố phố buồn hiu
Vào cuối ngày bước chân về nhà nhà tiêu điều
Một chiều tiễn đưa tình về mộ sâu
Trở lại nhà vắng gọi từng kỷ niệm sầu.
Hai câu hát đầu bài được tác giả nhắc đến một lần nữa trong đoạn kết như muốn nhấn mạnh lại rằng: dù cho những suy nghĩ kia có lúc tích cực, có khi rơi vào cuồng si đi nữa thì đến lúc này, mọi sự đớn đau, buồn khổ vẫn vẹn nguyên như lúc đầu. Đôi khi đầu óc nghĩ là sẽ buông bỏ tất cả để mạnh mẽ bước đến một tương lai mới nhưng trái tim vẫn níu giữ những kỷ niệm lại. Sự chung thủy dành cho người yêu và sự tôn thờ dành cho mối tình này là vĩnh cửu. Trong ký ức, những hình ảnh về ngày chia ly vẫn còn đó. Vào một chiều như bao buổi chiều khác nhưng hôm nay phải ngậm ngùi ly biệt người thương, tiễn đưa mối tình khắc cốt ghi tâm về nơi xa. Buổi chiều định mệnh ấy như giết chết tâm hồn người ở lại, người ra đi để lại đây đống hỗn độn của một tâm hồn đổ nát mà có thể chẳng bao giờ xây dựng lại được. Trở về nhà vắng, lòng gào thét với những kỷ niệm sầu bi.
“Cuối ngày trên phố buồn hiu” là một bản tình ca buồn đặc trưng của Trầm Tử Thiêng. Ở đó nỗi buồn bao trùm cả cuộc sống hiện tại và tương lai của một con người đã đem lòng dâng hiến tất cả cho tình yêu. Nỗi đớn đau, thương nhớ được nhạc sĩ xây dựng nên một cách đồ sộ, sâu sắc và con người nhỏ bé, bất lực trong khoảng mênh mông ấy. Những cảm xúc khống chế con người và dần bóp chết kẻ lụy tình
1. Vào cuối ngày bước chân xuống phố phố buồn hiu
Vào cuối ngày bước chân về nhà nhà tiêu điều
Cuộc đời phụ ta bạn bè phụ ta
Người tình bỏ ta vui mãi phương trời nào.
2. Đường cuối ngày nắng soi rất yếu bóng đổ xiêu
Người cúi đầu lẫn trong chiều buồn nhịp chân buồn
Mặc tình mà đi gục đầu mà đi
Lạnh lùng từng bước xa xa mãi đường về.
ĐK:
Chiều không mưa sao lòng lên cơn rét mướt
Người không về sao bóng ai còn chập chờn
Từng tháng ngày qua đi những hẹn hò không về
Bên người tình thấm mệt bước chân dài hôn mê
3. Vào cuối ngày bước chân xuống phố phố buồn hiu
Vào cuối ngày bước chân về nhà nhà tiêu điều
Một chiều tiễn đưa tình về mộ sâu
Trở lại nhà vắng gọi từng kỷ niệm sầu.