Tùng Giang (1940-2009) là một người nhạc sĩ tài hoa và là người khai khai phá ra kỹ nghệ “phòng thu âm” các tác phẩm âm nhạc cho cộng đồng người Việt tại hải ngoại sau năm 1975. Có thể nói Tùng Giang là người đi tiên phong trong lĩnh vực này, ông đã phổ biến và lưu truyền các tác phẩm giá trị của Việt Nam trong những thập niên đầu kể từ khi kỹ thuật và máy móc còn rất thô sơ. Nhưng cũng chính nhờ vậy mà nền âm nhạc VN tại hải ngoại không bị mai một.
Tùng Giang càng nổi bật thêm vì tài sáng tác, tuy viết không nhiều, nhưng hầu hết các nhạc phẩm của anh đều được đón nhận một cách nồng nhiệt và vẫn tiếp tục được các ca sĩ thuộc thế hệ trẻ trình bày cho đến ngày hôm nay. Và “Biển vắng” là một sáng tác được ưa chuộng đến ngày nay được ra đời dưới ngòi bút của Tùng Giang.
Biển vắng là một nhạc khúc buồn kể một chiều hoàng hôn sầu dâng ngập lối trên bờ biển vắng không người. Chiều hoàng hôn ấy, khi chân trời dần biết mất, nơi bãi biển xưa đôi ta từng hẹn thề thuở còn yêu nay chỉ mình anh ôm nỗi sầu nỗi nhớ mà khóc thầm cho kiếp lẻ loi riêng mình ta với ta.
“…Biển vắng hoàng hôn không bóng người
Mờ xa đôi cánh chim rã rời
Cát vàng đâu gót chân tình nhân
Hờ hững mây buồn vương theo gió…”
Chiều nay hoàng hôn về trên biển vắng không bóng người, có chăng còn lại trong khoảng không rộng lớn là hình ảnh “mờ xa đôi cánh chim rã rời”. Cánh chim trời kia cũng rã rời vì một ngày dài lê thê, cánh chim ấy cũng như chính lòng chàng trai, đều cô độc và rã rời trong chiều nay. Nơi bờ biển vắng với cát vàng đâu còn dấu “gót chân tình nhân” ngày nào. Thuở ấy còn yêu, nơi bờ biển này, cát vàng nơi đây đã in dấu chân quấn quýt của đôi ta, nhưng nay người đã đi xa, dấu gót chân cũng không còn. Có chăng trong chiều nay là sự “hờ hững mây buồn vương theo gió”. Cảnh sắc và cảnh lòng của người ngắm như hòa vào nhau và vương một nỗi buồn da diết, nỗi nhớ khôn nguôi và nỗi sầu dâng vượt ngoài khuôn nhạc nơi đây.
“…Chợt thấy hồn miên man nỗi sầu
Niềm đau vây kín quên nụ cười
Sóng còn xô mãi bến bờ xa
Người đã quên rồi tôi vẫn thương…”
Giữa cảnh biển bao la bên bờ cát vàng không điểm dừng ấy, ta thấy mình nhỏ bé giữa đất trời và “chợt thấy hồn miên man nỗi sầu/ Nỗi đau vây kín quên nụ cười”. Đắm mình trong chiều hoàng hôn, một trời chiều còn vài hạt nắng vương trên bãi cát vàng mà ta bất chợt nghe hồn sầu, nghe nỗi đau vây kín tâm hồn khiến ta quên đi nụ cười. Sóng kia ngàn năm vẫn xô mãi bến bờ xa, sóng và bờ có đôi có cặp, chỉ mình ta cô đơn lẻ loi nhớ một người đã quên ta “Người đã quên rồi tôi vẫn thương”.
“…Xưa em bảo rằng,yêu nhau thật lòng,đừng đem gian dối lên đôi môi
Cho nhau nụ cười,cho nhau cuộc đời,tình mình muôn kiếp không hề phai…”
Nhớ khi xưa, tại nơi đây em từng nói rằng “yêu nhau thật lòng, đừng đem gian dối lên đôi môi”. Nhưng người ơi, người nay còn nhớ tôi chăng? Khi tôi vẫn giữ lời hứa ngày nào không để đôi môi mang lời gian dối, thì nay người lại quên tôi. Và có lẽ người cũng đã quên ngày tháng ta có nhau “cho nhau nụ cười, cho nhau cuộc đời”, người đã quên thật rồi lời hứa “tình mình muôn kiếp không hề phai”. Chỉ là người đã quên và đã đi xa, còn lại chỉ có ta vẫn nhớ vẫn thương người.
“…Tình đó giờ đây xa khuất mờ
Đường đời muôn lối chân mỏi mòn
Khóc thầm cho kiếp thân lẻ loi
Biển vắng riêng mình ta với ta….”
Cuộc tình mới hôm nào chúng ta cùng xây đắp, cùng hứa hẹn nay như “xa khuất mờ”. Giữa đường đời “muôn lối chân mòn mỏi”, ta và người mỗi ngã con đường, nay chẳng còn chung lối. Người ra đi quên hết câu thề, quên lời hứa hẹn để lại ta đây ôm nỗi nhớ và “khóc thầm cho kiếp thân lẻ loi”. Trên biển vắng chiều hoàng hôn nay chỉ còn riêng ta với ta, chỉ còn ta với hồn sầu dâng ngập lối về.
“…Xưa em bảo rằng,yêu nhau thật lòng,đừng đem gian dối lên đôi môi
Cho nhau nụ cười,cho nhau cuộc đời,tình mình muôn kiếp không hề phai.
Tình đó giờ đây xa khuất mờ
Đường đời muôn lối chân mỏi mòn
Khóc thầm cho kiếp thân lẻ loi
Biển vắng riêng mình ta với ta.
Khóc thầm cho kiếp thân lẻ loi
Biển vắng riêng mình ta với ta.”
Điệp khúc là sự lặp lại lời hứa năm xưa để mỗi khi nhớ lại, ta nghe hồn mình mang nỗi cô đơn của một cuộc tình dang dở, nghe lòng mình mang nỗi sầu dâng khi vẫn thương một người không còn nhớ mình.
Chiều hoàng hôn ấy, trên bãi biển vắng, là dáng vẻ đơn coi là tiếng khóc thầm cho kiếp thân lẻ loi của một chàng trai. “Biển vắng” như nói thay tiếng lòng của những người ở lại, nói thay nỗi đau và khóc thay lòng người sau cuộc tình tan vỡ. Nhạc khúc buồn như sự đồng cảm của nhạc sĩ Tùng Giang dành cho những trái tim vỡ, một chút xót thương cho lời hứa khi xưa “tình mình muôn kiếp không phai”.
Biển vắng hoàng hôn không bóng người
Mờ xa đôi cánh chim rã rời
Cát vàng đâu gót chân tình nhân
Hờ hững mây buồn vương theo gió.
Chợt thấy hồn miên man nỗi sầu
Niềm đau vây kín quên nụ cười
Sóng còn xô mãi bến bờ xa
Người đã quên rồi tôi vẫn thương.
Xưa em bảo rằng,yêu nhau thật lòng,đừng đem gian dối lên đôi môi
Cho nhau nụ cười,cho nhau cuộc đời,tình mình muôn kiếp không hề phai.
Tình đó giờ đây xa khuất mờ
Đường đời muôn lối chân mỏi mòn
Khóc thầm cho kiếp thân lẻ loi
Biển vắng riêng mình ta với ta.
Chợt thấy hồn miên man nỗi sầu
Niềm đau vây kín quên nụ cười
Sóng còn xô mãi bến bờ xa
Người đã quên rồi tôi vẫn thương.
Xưa em bảo rằng,yêu nhau thật lòng,đừng đem gian dối lên đôi môi
Cho nhau nụ cười,cho nhau cuộc đời,tình mình muôn kiếp không hề phai.
Xưa em bảo rằng,yêu nhau thật lòng,đừng đem gian dối lên đôi môi
Cho nhau nụ cười,cho nhau cuộc đời,tình mình muôn kiếp không hề phai.
Tình đó giờ đây xa khuất mờ
Đường đời muôn lối chân mỏi mòn
Khóc thầm cho kiếp thân lẻ loi
Biển vắng riêng mình ta với ta.
Khóc thầm cho kiếp thân lẻ loi
Biển vắng riêng mình ta với ta.