Là một trong những nhạc sĩ nhạc vàng tạo được danh tiếng trong làng âm nhạc phổ thông đại chúng từ trước những năm 1975, nhưng sau năm 1975, do số phận hẩm hiu đã khiến cho tên tuổi của ông không được nhiều người biết đến. Bút danh Hoài Nam được lấy từ tên thật của ông Trần Hoài Nam, mà sau này ở hải ngoại có rất nhiều nghệ sĩ lấy trùng nghệ danh lại hát những bài hát của ông trước năm 1975, nên vẫn hay bị nhầm lẫn bởi công chúng. Là người phụ trách cho chương trình Văn Nghệ Bốn Phương trên Đài Phát Thanh Quân Đội vào mỗi lúc 9 giờ 30 phút đến 10 giờ mỗi sáng thứ Sáu hàng tuần, không những thế, ở số 95/1 đường Trương Minh Ký, ông còn mở một lớp dạy nhạc mang tên Hoài Nam. Trước năm 1975, nhạc sĩ Hoài Nam được biết đến với những ca khúc trữ tình nhuốm đầy nỗi buồn bi thương và những âu sầu chất chứa như: “Người yêu cùng sớm”, “Sau lần hẹn cuối”, “Bến đợi đò trông”, “Một lần lỡ bước”, “Hoa sứ nhà nàng”,….và cũng đồng thời ưu ái cho những nhạc khúc tình bạn như: “Lá thư tâm tình”, “Ba năm về trước”, “Ba tháng quân trường”, “Chính tháng quân trường”,….
Nhưng đặc biệt của hôm nay, chính là nhạc phẩm tình cảm nhuốm đầy nước mắt của sự sầu thương “Bến đợi đò trông”, một nhạc khúc về sự thất tình của cô nàng lỡ sa chân vào vũng lầy yêu đương khi tuổi đời còn rất trẻ. Có lẽ là chưa trải được sự khốn khó của đời, cũng như những đau thương của tình yêu, nên người con gái ấy đã lầm lỡ mà bước chân vào câu chuyện tình yêu không kết quả.
“Tôi ngồi đếm sao rơi cuối đêm
Bến sông xưa con đò cũ
Nay anh đi rồi chỉ còn lại tôi ngày tháng đơn côi
Như bọt nước tan theo sóng trôi
Lời hứa trên môi còn giữ mãi bên lòng
Hò hẹn ven sông, để bây giờ bến đợi đò trông….”
Thất vọng là cảm giác hụt hẫng, không đạt được đúng như kỳ vọng của bản thân, thất vọng chuyện tình yêu là cảm giác mất mát khi bản thân đặt niềm tin vào một người nào đó, nhưng cuối cùng người ấy lại chẳng phải là của mình. Cảm giác này khiến cho chúng ta thấy chán chường, thấy buồn tủi, thấy không thể tin vào cuộc sống, tin vào tình yêu. Ngày trước vẫn còn mặn nồng bên nhau, trao cho nhau những ân tình ngọt ngào, những câu nói thủ thỉ giữa đêm trăng thanh tịnh, những hẹn thề về dựng xây tương lai ấm êm và hạnh phúc. Nhưng giờ phút này thì sao? “Tôi ngồi đếm sao rơi cuối đêm”, thay vì được ngắm sao cùng người mình thương thì người con gái ấy cũng ngồi dưới bầu trời đêm u tối để nguyện cầu cho những vì sao kia rơi hết đi, như tình cảm trong nàng được vơi dần đi, để không còn bi thương, không còn sầu muộn đêm trường. Ngày trước anh là con đò nhỏ, em là bến sông quê, đôi ta lúc nào cũng như hình với bóng, bến chẳng thể thiếu đò vì bến sẽ vắng, đò chẳng thể thiếu bến vì chẳng có nơi neo đậu. Còn giờ đây, bến cũ vẫn còn đây nhưng con đò xưa đâu mất, để bến một mình trôi qua với “ngày tháng đơn côi”.
Chẳng hiểu tại sao tình đã từng nồng thắm, lại có thể dễ dàng tan như bọt nước theo cơn sóng, vỗ vào bờ thì kéo theo nhiều hồi ức, sau lại rời xa để lại những trống vắng mênh mông. Anh có nhớ chăng những câu hẹn lời thề, mà đôi lứa từng nguyện ước, còn nhớ hay chăng những lời hứa nơi đầu môi được em giữ mãi trong lòng? Anh còn nhớ hay chăng những buổi hẹn hò nơi bến sông xưa, từng đón ánh hoàng hôn dịu êm, từng lặng lẽ bên nhau yên bình,….nhưng giờ chỉ còn “bến đợi đò trông”, người đi chẳng quay trở về.
“….Còn đâu nữa khi tình yêu dang dở
Hỏi ai không buồn, không nhớ hỡi ai ơi
Tìm đâu thấy bóng người xưa thuở ấy
Hình ảnh còn đây, lời thề theo khói theo mây
Ngày xưa ấy kỷ niệm biết đâu tìm
Từ đây riêng mình đau nhói mãi con tim
Đường hai ngã mỗi người đi một hướng
Ngày tháng dần xa mà lòng sao khó phôi pha…”
Tình yêu dang dở rồi thì còn nói gì được nữa, còn níu kéo để làm chi khi người ta đã chẳng còn thương mình hay yêu mình. Biết là sẽ buồn, biết là sẽ đau cũng biết là sẽ thương và nhớ, nhưng có ai biết chăng, hay chỉ riêng mình ôm hoài một giấc mộng xuân không muốn tỉnh? Chỉ thêm dằn vặt bản thân, chỉ thêm khiến mình đau lòng và thêm u uất vì hình bóng người xưa chẳng còn nơi đây nữa.
Câu chuyện yêu đương, nói hợp là hợp, nói tan là tan, đến với nhau bằng cảm xúc thì chia ly cũng do cảm xúc vơi dần mà thôi. Ngày hôm qua bóng hình người vẫn còn kề cạnh bên nàng, vậy mà giờ đây, “hình ảnh còn đây, lời thề theo khói theo mây” mất rồi, có ai còn thương hay còn nhớ đến nàng – một người đã từng là tất cả, nhưng giờ chẳng là gì cả.
Thời gian trôi nhanh sẽ mang đi những đau thương của hiện tại, nhưng ký ức về cuộc tình đã cũ sẽ được lưu dấu mãi trong lớp bụi của thời gian. Có thể có những cái chúng ta vô tình quên đi để tâm tư đỡ phần nào chua xót, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là ký ức, vẫn chỉ hai từ “kỷ niệm” mà thôi. Lặng nhìn đôi lứa đã từng có với nhau những hạnh phúc rồi giờ lại “đường hai ngã mỗi người đi một hướng”, con tim chẳng còn chung nhịp đập, tương lai chẳng còn cùng một hướng, nhắc lại chỉ có “đau nhói mãi con tim” này.
“…..Ân tình đó như qua giấc mơ
Như trang thư luôn gợi nhớ
Bao năm mong chờ, ước mộng dệt mơ, đời vẫn bơ vơ
Ai tìm đến nhưng ai đã quên
Đời nhớ thương thêm, kỷ niệm đó êm đềm
Ngày ngày bên sông, tình héo mòn, bến đợi đò trông”
Yêu thương chân thành nhưng nhận lại chỉ toàn chua chát, người quay đi không kịp giã từ, người biến mất vào dòng như chưa hề có cuộc yêu đương. Mọi ân tình trải qua cùng nhau, cô nàng chỉ ngỡ đó là một giấc mộng ảo, giấc mộng uyên ương chỉ riêng mình cô hạnh phúc. Có lẽ, nếu được mơ lần nữa, được chìm đắm vào thứ hạnh phúc ảo ấy, nàng vẫn chấp nhận, vẫn mong đó là những “trang thư luôn gợi nhớ” để nàng biết bản thân đã thật lòng và yêu hết con tim yêu. Nàng không hối hận khi trao lầm tình cảm, không luyến tiếc bao năm mong chờ một người trong vô vọng, cũng chẳng trách tại sao “ước mộng dệt mơ” dễ dàng tan biến, nàng chỉ có chút bơ vơ, có chút sầu muộn vì tình không được đáp lại trọn vẹn.
Ngày đó, chính người đã đến tìm nàng, chính người mở đầu cho một mối lương duyên không có kết hậu, nhưng sau cùng vẫn chính là người quên đi những câu hẹn ước và nói lời vĩnh biệt, để lại một con tim với đầy vết xước. Nhưng dù vậy, nàng cũng cảm ơn, cảm ơn vì đã cho nàng biết thế nào là yêu thương mặn nồng, cảm ơn vì cho nàng những kỷ niệm nhân tình êm đềm được lưu giữ trong miền ký ức. Cảm ơn người xưa đã cho nàng biết thế nào là mong đợi một người ngày ngày tháng tháng, đợi chờ bên sông một cách vô vọng, nhưng vẫn chẳng kiềm được lòng mà ngóng về phía xa xa…..xem con đò cũ có cập bến xưa hay không.
“Bến đợi đò trông” của nhạc sĩ Hoài Nam làm người nghe cảm thấy thêm thương cho thân phận của người phụ nữ, thân làm bến nhưng chẳng biết khi nào con đò cập, chỉ biết lẳng lặng mà chờ mà đợi, âm thầm mà dõi theo chứ chẳng thốt nên câu. Người đàn ông khi mất đi tình yêu sẽ chỉ cảm thấy mệt mỏi vì cực khổ vô cùng, còn người phụ nữ một khi mất đi tình yêu lại vô cùng trống trải, dường như họ đã đánh mất đi nửa phần linh hồn của mình. Nhưng, hãy cố gắng mà tập quên đi quá khứ, quên đi những kỷ niệm đau buồn, bởi đơn giản, những người ấy không thuộc về tương lai của bạn, họ chỉ nhất thời xuất hiện xong nhất thời biến mất. Nên hãy mạnh mẽ lên, số phận không bỏ rơi bạn, chỉ là sắp xếp cho bạn chút chông gai để vững tin vào tương lai tươi đẹp phía trước mà thôi.
Tôi ngồi đếm sao rơi cuối đêm
Bến sông xưa con đò cũ
Nay anh đi rồi chỉ còn lại tôi ngày tháng đơn côi
Như bọt nước tan theo sóng trôi
Lời hứa trên môi còn giữ mãi bên lòng
Hò hẹn ven sông, để bây giờ bến đợi đò trông
ĐK:
Còn đâu nữa khi tình yêu dang dở
Hỏi ai không buồn, không nhớ hỡi ai ơi
Tìm đâu thấy bóng người xưa thuở ấy
Hình ảnh còn đây, lời thề theo khói theo mây
Ngày xưa ấy kỷ niệm biết đâu tìm
Từ đây riêng mình đau nhói mãi con tim
Đường hai ngã mỗi người đi một hướng
Ngày tháng dần xa mà lòng sao khó phôi pha
Ân tình đó như qua giấc mơ
Như trang thư luôn gợi nhớ
Bao năm mong chờ, ước mộng dệt mơ, đời vẫn bơ vơ
Ai tìm đến nhưng ai đã quên
Đời nhớ thương thêm, kỷ niệm đó êm đềm
Ngày ngày bên sông, tình héo mòn, bến đợi đò trông