“Chiều nay không có em” là một sáng tác đầu tay của nhạc sĩ Ngô Thụy Miên, là tác phẩm đầu tiên trong sự nghiệp sáng tác tài hoa của ông. “Chiều nay không có em” được Ngô Thụy Miên sáng tác năm 1963, nhạc khúc như một tỏ tình của ông dành cho cô Đoàn Thanh Vân. Đây là một bài hát viết nên bởi tình yêu đầu của chàng trai trẻ 17 tuổi Ngô Thụy Miên, ông viết nhạc khúc bằng tất cả tình yêu của tuổi trẻ, những tâm tình của chính bản thân tác giả muốn mượn bài hát gửi đến người ông yêu.
Chiều nay mình lang thang trên phố dài
Không có em ai chung bước dỗi nhau giận hờn
Không có em đường xưa giăng mắt mây trôi
Chiều nào hai đứa chung đôi
Lặng nhìn mùa thu lá rơi.Chiều nay không có em đi cùng “ mình lang thang trên phố dài”, không có em cùng chung bước “không có em ai chung bước dỗi nhau giận hờn”. Chặng đường ngày nào đôi ta cùng đi, những lần em dỗi hờn giận anh, nay chỉ là kỷ niệm. Trên chặng đường cũ thân quen ngày nào, mình anh lê bước “trên phố dài”. Chiều không có em, bầu trời cũng như buồn đi “không có em đường xưa giăng mắt mây trời”, con đường mình anh đi sao quá dài, anh dường như thấy con đường ấy dài vô tận không có điểm dừng. Anh cứ lang thang một mình trong vô vị, đắm chìm trong nỗi nhớ em mà “lặng nhìn mùa thu lá rơi”. Lại một mùa thu của tình yêu bắt đầu, nhưng em giờ nơi đâu khi mình anh lẻ bóng?
Dù mai tình lên khơi như sóng gào
Không có em cho phố vắng dấu chân hẹn hò
Không có em mùa thu thôi lá vương bay
Mùa đông buốt giá qua đây
Vòng tay ấy ôi sao lẻ loi.
Không có em, mọi vật với anh như không còn niềm vui, “không có em cho phố vắng dấu chân hẹn hò”. Con phố buồn vì vắng em, vắng đi dấu chân của hẹn hò yêu thương. Không có em, thu kia cũng “thôi lá vương bay”, vắng đi em thu kia cũng buồn, lá kia cũng thôi không còn muốn tung bay múa ca. Mùa đông mà vắng em “mùa đông buốt giá”. Vì “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”, nên khi vắng đi người yêu, tác giả nhìn mọi cảnh vật đều như buồn tênh theo tâm trạng của chính mình, cảnh sắc lá thu rơi cũng thôi không còn tình ý khi ngắm nhìn một mình. Mùa đông xa cách em, là mùa đông buốt giá, cái giá lạnh vì cô đơn nơi chính tâm hồn và tận đáy lòng của chàng trai. Vắng em rồi “vòng tay ấy ôi sao lẻ loi”, thiếu vắng em, vòng tay lẻ lôi thiếu bàn tay em, trái tim lẻ loi trong mùa đông giá lạnh vì không có em.
Không có em đời mình, sao vắng vui cuộc tình,
như lá khô mộng mơ cơn mê chiều.
Không có em đôi mắt buồn nào đợi chờ,
Xin cho nhau lời vỗ về,
sao đành quên đi ngày tháng đó.
Tình ta từng đẹp như thế đó, nhưng em vẫn ra đi “rồi mai mình em thôi trên phố người/ Sao mắt nhung không nuối tiếc khát khao đợi chờ”. Mai đây mình em đi trên con phố cũ xưa kia, mắt em có còn ánh lên “nuối tiếc khát khao đợi chờ” không? Hay em cũng vô tình lãng quên theo tháng năm. Con đường xưa vắng em, còn ai xót thương cho những chiếc lá thu bay vô định trong gió chiều “còn ai thương thu lá bay”. Và còn ai thương cho tình anh, “còn ai vương vấn cơn say/ Đời gian dối cô đơn mình ta”. Dù chiều nay có vắng em, dù “đời gian dối” để ta phải cô đơn một mình, nhưng tình yêu của anh dành cho em là không đổi, tình yêu ấy luôn xanh một màu xanh của thủy chung không bao giờ phai.
“Chiều nay không có em” là nhạc khúc đầu tiên của Ngô Thụy Miên, cũng là nhạc khúc đầu tiên cho chuyện tình của ông và vợ là cô Đoàn Thanh Vân. Tình yêu của họ gặp rất nhiều trắc trở và chia cách, nhưng chính là sự thủy chung của ông, một tình yêu son sắc không phai của Ngô Thụy Miên đã được đáp đền khi hai người kết hôn và hạnh phúc bên nhau. “Chiều nay không có em” như một đứa con minh chứng cho câu chuyện tình của họ, cũng là bằng chứng cho tình yêu thủy chung của nhạc sĩ Ngô Thụy Miên.