“Tôi với trời bơ vơ”- Nhạc khúc buồn cho phận người nhỏ bé xin chút yên vui giữa đời bão nổi để “yêu thương loài người”

Tùng Giang là một nhạc sĩ tài hoa nổi tiếng trong làng nhạc trẻ Việt Nam cùng với các bạn nhạc sĩ như Jo Marcel, Nam Lộc, Trường Kỳ. Ông là người khai phá ra kỹ nghệ “phòng thu âm” các tác phẩm âm nhạc cho cộng đồng người Việt tại hải ngoại sau năm 1975. Có thể nói Tùng Giang là người đi tiên phong trong lĩnh vực này, ông đã phổ biến và lưu truyền các tác phẩm giá trị của Việt Nam trong những thập niên đầu kể từ khi kỹ thuật và máy móc còn rất thô sơ. Nhưng cũng chính nhờ vậy mà nền âm nhạc Việt Nam tại hải ngoại không bị mai một. Hầu hết các cuộn băng cassette rất giá trị của Khánh Ly, Sĩ Phú, Lệ Thu, Khánh Hà, Vũ Thành An, Từ Công Phụng, Phạm Duy, v.v… đều do bàn tay của Tùng Giang chăm sóc và nắn nót từng câu hát, từng tiếng đàn. Và cũng từ những phòng thu do Tùng Giang làm chủ, ông đã lần lượt giới thiệu đến người yêu nhạc các giọng hát lần đầu tiên cất tiếng ca như Diễm Liên, Phi Nhung, Thanh Hà, Kỳ Duyên, v.v… Ngoài ra vào thời gian đó Tùng Giang còn cộng tác với người bạn thân là Trường Kỳ xuất bản tờ báo “Hồng” dành riêng cho giới trẻ yêu nhạc tại hải ngoại.

Nhạc sĩ Tùng Giang

Bên cạnh những đóng góp trong giữ gìn và phát huy âm nhạc Việt nam ở hải ngoại. Tùng Giang càng nổi bật thêm vì tài sáng tác, tuy viết không nhiều, nhưng hầu hết các nhạc phẩm của anh đều được đón nhận một cách nồng nhiệt và vẫn tiếp tục được các ca sĩ thuộc thế hệ trẻ trình bày cho đến ngày hôm nay. Một số sáng tác nổi tiếng của ông như:  “Anh Đã Quên Mùa Thu” (sáng tác chung với Nam Lộc), “Tôi Với Trời Bơ Vơ”, “Biết Đến Thuở Nào” (sáng tác chung với Trường Kỳ), “Chỉ Riêng Mình Em Hiểu”, “Biển Vắng”, “Từ Lúc Em Đi”, “Người Tình Người Đẹp Xinh Xinh”.

Trong đó nhạc khúc “Tôi với trời bơ vơ” là sáng tác nổi tiếng và gây dấu ấn sâu đậm trong lòng khán giả. “Tôi với trời bơ vơ” là một nhạc khúc lại như một áng thơ có vần có điệu, thơ và nhạc tất cả được hòa quyện và nâng đỡ nhau tạo nên một áng ca bất hủ đi cùng năm tháng. Nhạc khúc là điệu hát mang nỗi ngậm ngùi của lời ru em ngủ, và ẩn sau lời ru ấy là những ước muốn “quên cuộc đời bão nổi” để “yêu thương hoài loài người”.

“Đêm có tiếng thở dài

Đêm có những ngậm ngùi,

Khu phố yên nằm

Đôi bàn chân mỏi

Trên lối về mưa bay..”

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Hương Lan trình bày.

Trong đêm tĩnh lặng trên lối về mưa bay, có đôi chân ta mòn mỏi đi trên con phố đêm im lìm. Cảnh sắc về đêm là bức tranh đen bao trùm mọi ngả đường, là một chút buồn của đêm mưa bay rả rích là khi lê bước chân đã mỏi mệt ta nghe như trong đêm lặng vắng ấy có tiếng thở dài và có những ngậm ngùi… Là tiếng thở dài của đêm khuya lạnh vắng hay chính là tiếng thở dài của ta sau một ngày mỏi mệt. Là đêm kia ngậm ngùi vì mưa bay chắn lối, hay chính lòng ta đang ngậm ngùi xót thương cho chính mình? Là đêm buồn hay chính lòng ta vốn đã chẳng vui nhìn đâu cũng buồn.

Đêm anh hát một mình

Ru em giấc mộng lành

Xin những yên bình

Cho loài chim nhỏ

Cao vút trời thênh thang

https://www.youtube.com/watch?v=BmGjYZl7v-o

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Julie trình bày.

Đêm nay anh hát một mình, anh hát “ru em giấc mộng lành”. Anh sẽ hát, sẽ mang tiếng hát của mình xua đi đêm đen tĩnh lặng và giá buốt của đêm mưa, anh sẽ hát để “xin những yên bình cho loài chim nhỏ”. Ngoài kia dù có mưa bay, dù đêm có lạnh căm và dù chân anh có mỏi mệt chẳng thể bước thêm, nhưng không gì có thể ngăn lời anh hát ru em ngủ. Ngoài kia có gió mưa đã có anh che chở, em ơi hãy ngủ giấc mộng lành, lời anh ca là “cao vút trời thênh thang”. Là tình yêu đã chắp cánh lời ca, là tình thương đã thắp sáng đêm đen lạnh giá và sưởi ấm em bằng tình anh, bằng lời ru với chút yên bình.

Anh ru em ngủ

Không bằng những lời buồn anh đã viết

Anh ru em ngủ

Này lời ru tha thiết rộn ràng

Ai cho tôi một ngày yên vui

Cho tôi quên cuộc đời bão nổi

Để tôi còn yêu thương loài người.

https://www.youtube.com/watch?v=0Gb_sqHUreI

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Duy Quang trình bày.

Anh sẽ ru em ngủ nhưng không bằng “những lời buồn anh viết”, anh chỉ ru em bằng “lời ru tha thiết rộn ràng”. Những lời buồn ấy anh chỉ dành cho riêng mình, còn với em, là lời ru tha thiết và rộn ràng nhất, là cuộc sống tươi đẹp và hạnh phúc trong lời anh ru em ngủ. Và “ai cho tôi một ngày yên vui/ cho tôi quên cuộc đời bão nổi/ để tôi còn yêu thương loài người”. Câu hát sao mà da diết, sao mà đớn đau của người anh, là xin một chút yên vui, xin một chút được dừng lại nghỉ ngơi giữa bão giông cuộc đời, chỉ xin tạm dừng lại một chút thôi, chỉ một chút để “yêu thương loài người”…

Đêm hiu hắt lạnh lùng

Sâu thêm mắt muộn phiền

Soi bóng đời mình bên dòng sông cũ

Tôi với trời bơ vơ

Đêm nay “hiu hắt lạnh lùng”, sâu trong ánh mắt anh là muộn phiền chồng chất, ánh mắt vương sầu và vương buồn như một điểm nhấn khép lại lời ca buồn. Nhìn vào ánh mắt buồn ấy, ta như soi được “bóng đời mình bên dòng sông cũ”, để thấy nỗi bơ vơ của ta với trời.

“Tôi với trời bơ vơ”, một nhạc khúc buồn về số phận con người, về những tranh đấu giành lấy một ngày yên vui giữa đời bão giông. Và hơn cả, tình yêu của người anh dành cho em, là tình yêu của sự che chở chất chứa trong từng lời ca. Dù trên lưng anh là muôn ngàn đắng cay và giá lạnh của cuộc đời, nhưng vẫn dành cho em giấc mộng lành với lời ru tha thiết rộn ràng.

Lời bài hát Tôi Với Bơ Vơ – Tùng Giang

Đêm có tiếng thở dài
Đêm có những ngậm ngùi,
Khu phố yên nằm
Đôi bàn chân mỏi
Trên lối về mưa bay

Đêm anh hát một mình
Ru em giấc mộng lành
Xin những yên bình
Cho loài chim nhỏ
Cao vút trời thênh thang

Anh ru em ngủ
Không bằng những lời buồn anh đã viết
Anh ru em ngủ
Này lời ru tha thiết rộn ràng
Ai cho tôi một ngày yên vui
Cho tôi quên cuộc đời bão nổi
Để tôi còn yêu thương loài người.

Đêm hiu hắt lạnh lùng
Sâu thêm mắt muộn phiền
Soi bóng đời mình bên giòng sông cũ
Tôi với trời bơ vơ

Đánh giá post

Viết một bình luận