Âm nhạc của Trịnh Công Sơn luôn gây ấn tượng sâu sắc với những người yêu nhac. Ta cảm nhận được sự trân quý tình người, sự lan tỏa yêu thương, thẩm thấu vào tim trong từng tác phẩm nhạc Trịnh. Khi nghe nhạc Trịnh người ta sẽ cảm nhận được những triết lý, sự đa tầng ý nghĩa của bài hát mà Trịnh Công Sơn gửi gắm. Nhạc của ông thường đầy tính ẩn dụ và sâu sắc, đôi khi là mông lung khó hiểu, khó nắm bắt được khi chỉ mới nghe qua một vài lần.
Đối với nhiều người, âm nhạc của Trịnh Công Sơn như là sự vỗ về của yêu thương sẻ chia, cho dù có hạnh phúc hay đau thương, mang đến một dòng chảy êm đềm từ quá khứ đến hiện tại hôm nay và cả mai sau.
Nghe những giai điệu sâu lắng của ca khúc “Rồi Như Đá Ngây Ngô” để cảm nhận những âm thanh của thiện nhiên, hòa mình vào những nhịp sống chậm rãi, sâu lắng và hoài niệm những cảm giác, những hạnh phúc, đau đớn cũ.
Đôi khi nắng qua mái hiên làm tôi nhớ
Đôi khi bỗng nghe bước chân về đâu đó của em
Ngày nào vừa đến đã xa muôn trùng
Ngày nào vừa đi lạnh lùng bước chân.
Cuộc sống chậm rãi của một tâm hồn lãng du, cảm nhận từng hơi thở từng nhịp đập của trái tim. Đôi khi ánh nắng len lỏi qua mái hiên, có chút gì đó gọi là sưởi ấm bầu không khí lặng thinh. Ánh nắng ngọt ngào của ban mai, nắng vàng hoe của buổi trưa hè hay ánh nắng yếu ớt của hoàng hôn đều mang đến một sự ấm áp lạ thường. Mang những muộn phiền ra phơi dưới nắng vàng kia với hy vọng nó có thể tan biến nhanh, để ta bắt đầu lại một sự sống mới ngập tràn niềm vui. Đôi khi lại nghe tiếng bước chân quen thuộc của em văng vẳng đâu đó. Chút âm thanh đó gợi lại trong ta niềm nhớ da diết, phải chăng đó là miền ký ức quá đặc biệt, mang vẻ đẹp khó quên. Nhưng những điều tốt đẹp thường đến rất nhanh và ra đi cũng quá vội, mới ngày nào yêu thương vừa đến mà nay đã xa muôn trùng. Hình ảnh đó là một nét vẽ phác họa cho bức tranh ký ức muôn màu được lưu giữ, và sẵn sàng tái hiện lại trong tiềm thức và cảm xúc của ta.
Đôi khi thấy trong gió bay lời em nói
Đôi khi thấy trên lá cây ngày em đã xa tôi
Đôi khi nắng trên phố xưa làm tôi nhớ
Đôi khi có mưa giữa khuya hồn tôi bỗng vu vơ.
Khi tâm trạng không vui, những cảnh vật đìu hiu xung quanh có thể sẽ khiến ta khó chịu, nhưng đôi khi lại là thứ bắt nguồn cho những cảm xúc đặc biệt. Cơn gió thoảng qua, hay những chiếc lá xanh khẽ rung nhẹ, lay động tâm trí ta, đưa ta trở về với những câu chuyện xưa cũ. Những tháng ngày ấy em xa tôi, những tháng ngày tôi nghe tiếng em ấm áp bên tai. “Đôi khi nắng lên phố xưa làm tôi nhớ” về tình yêu rực lửa, hay nhớ về cuộc sống rộn rã, bộn bề. Có khi nào chính những hơi nóng của cái nắng ấy đã gợi lên trong ta những cảm xúc mãnh liệt của ngày xưa. Tia nắng ấm áp hay hừng hực còn tùy thuộc vào tâm trạng của ta. Nắng có thể gay gắt vào ban ngày nhưng khi chiều buông nắng lại trở nên dịu nhẹ và mang chút luyến tiếc. Màu nắng nhợt nhat điểm trên bầu trời ngả bóng xế chiều, lòng ta bâng khuâng trước thời điểm ánh nắng ấm áp dần lụi tàn, nhường chỗ cho bầu trời đêm tĩnh lặng. “Đôi khi có mưa giữa khuya hồn tôi bỗng vu vơ” nghĩ về những ngày nắng đẹp trời.
Đôi khi thấy trên lá khô một dòng suối
Đôi khi nhớ trong mắt em một bóng tối nhỏ nhoi
Từng ngày tình đến thiết tha ân cần
Từng ngày tình đi một vùng vắng yên.
Đôi khi ta tìm thấy trên lá khô một dòng suối, có thể nào là do ký ức đó quá đậm sâu, khiến ta có thể tìm thấy nó từ mỗi chiếc lá khô. Bức vẽ cuộc đời trong mỗi con người có đầy đủ những hình ảnh, những sự kiện, con người đã ngang qua đời ta. Tất cả những nét, những hình ảnh, những dấu ấn ấy, như là một vài nét phác của một bức tranh hoàn chỉnh, sẵn sàng được tái hiện trong nhận thức và cảm thức ta mỗi khi ta biết rung động.
Ánh mắt em ẩn chứa một bóng tối nhỏ nhoi, vì tia nắng long lanh đã đi quá vội, chỉ đọng lại những cảm xúc hoang sơ đến lạ. Ta đợi chờ tình yêu, nhưng trước mắt chỉ là bóng tối gầy guộc, ta nào có thờ ơ với tình yêu đó, ngày tình đến, ta thiết tha ân cần, nâng niu từng khoảnh khắc, xem đó như là nguồn sống vĩnh hằng. Nhưng chẳng có gì là mãi mãi, ngay cả ánh mặt trời cũng thay đổi, sớm mai mang đến cho ta nguồn năng lượng tràn trề, nhưng hoàng hôn buông xuống cũng lấy đi tia nắng ngọt ngào đó. Như tình đến gieo bao nỗi vấn vương rồi lại đi, để lại những ngày tháng tẻ nhạt, yên ắng lạ thường. Cho dù nắng kia có chóng tàn hay ra đi trong lặng lẽ, ta hãy luôn nhớ rằng sẽ có ngày mai, một ngày mới sẽ lại đến và nắng sẽ lên.
Đôi khi thấy trong cánh chim từng đêm tối
Đôi khi nhớ trong tóc em mùi cây trái thơm tho
Đôi khi bước qua phố xưa lòng tôi nhớ
Đôi khi thấy trăm vết thương rồi như đá ngây ngô.
Trong đời ta, biết bao lần đã xảy ra những chuyện “đôi khi” đó, nhưng có lẽ nó đến quá nhiều khiến ta chẳng thể nào cảm nhận rõ được hết những buốt sắc và ngọt ngào của những gì mà ta đã có trong đời. Chỉ khi là một người hết sức thiết tha với cuộc sống, khắc ghi trong từng nếp gấp của nó, cứ mãi nuôi nấng trong lòng những tình cảm với người đã đi qua đời mình, người ta mới có thể sống trở lại như thế với những đau đớn và hạnh phúc của đời.
Bài hát mang đến một cái nhìn sâu sắc về cuộc sống, ta nghe để cảm lại những đường nét, những khía cạnh mang nhiều ý nghĩa trong cái hiện thực và ngày xưa. Nhạc phẩm “Rồi Như Đá Ngây Ngô” giống như một ống kính giúp ta nhìn ngắm đời sống để có thể nắm bắt và trở lại những mạch cảm xúc mong manh cũ. Những mạch cảm xúc đó sẽ kết nối ta với những niềm hạnh phúc bây giờ. Đây có lẽ là một trong những bài hát đẹp lạ lùng mà Trịnh Công Sơn đã để lại cho chúng ta.
Đôi khi nắng qua mái hiên làm tôi nhớ
Đôi khi bỗng nghe bước chân về đâu đó của em
Ngày nào vừa đến đã xa muôn trùng
Ngày nào vừa đi lạnh lùng bước chân
Đôi khi thấy trong gió bay lời em nói
Đôi khi thấy trên lá cây ngày em đã xa tôi
Đôi khi nắng trên phố xưa làm tôi nhớ
Đôi khi có mưa giữa khuya hồn tôi bỗng vu vơ …
Đôi khi thấy trên lá khô một dòng suối
Đôi khi nhớ trong mắt em một bóng tối nhỏ nhoi
Từng ngày tình đến thiết tha ân cần
Từng ngày tình đi một vùng vắng yên
Đôi khi thấy trong cánh chim từng đêm tối
Đôi khi nhớ trong tóc em mùi cây trái thơm tho
Đôi khi bước qua phố xưa lòng tôi nhớ
Đôi khi thấy trăm vết thương rồi như đá ngây ngô …
Đôi khi thấy trên lá khô một dòng suối
Đôi khi nhớ trong mắt em một bóng tối nhỏ nhoi
Từng ngày tình đến thiết tha ân cần
Từng ngày tình đi một vùng vắng yên
Đôi khi thấy trong cánh chim từng đêm tối
Đôi khi nhớ trong tóc em mùi cây trái thơm tho
Đôi khi bước qua phố xưa lòng tôi nhớ
Đôi khi thấy trăm vết thương rồi như đá ngây ngô …