Người ta nói “Đợi chờ là hạnh phúc” nhưng không phải ai, không phải lúc nào cũng có thể cảm nhận được cái gọi là “hạnh phúc” ấy khi phải đợi chờ quá lâu. Chẳng một ai sẽ cảm thấy thích thú khi tâm tình cứ mãi thấp thỏm vì không biết được đối phương giờ này ra sao, đang làm gì, có nhớ mình không….Nhưng đôi khi cũng không phải do người ta vô tâm làm ngơ, cố tình làm chậm trễ đối phương mà chỉ do vài “chướng ngại vật” làm cản trở bước đường tiến về phía nhau, kéo dài khoảng cách của lứa đôi. Giống như nhạc phẩm “CHỜ ANH BÊN ĐỒI” đây là sự tự nguyện của người con gái ấy, cô chấp nhận hy sinh tuổi xuân của mình để đợi chờ người chiến sĩ quay trở lại để viết tiếp nên câu chuyện tình yêu còn dang dở.
Đại diện cho những nhạc sĩ thuộc lớp đầu tiên của Việt Nam vẫn còn trường thọ, chúng ta làm sao quên tên tuổi của người nhạc sĩ gạo cội: Nhạc sĩ Xuân Tiên – Người đã có nhiều đóng góp tích cực trong nền tân nhạc Việt Nam giai đoạn 1954 – 1975. Ngoài khả năng sáng tác nhạc với nhiều ca khúc bất hủ để đời như: “Khúc hát ân tình”, “Duyên tình”, “Về dưới mái nhà”,….thì ông còn làm người hâm mộ phải thán phục trước biệt tài chơi được 25 loại nhạc cụ, đồng thời cải tiến và sáng tạo ra một số loại nhạc cụ mới. Phần lớn những sáng tác của ông mang theo hơi thở của cách mạng, viết về tiền chiến và người lính cùng với nỗi niềm yêu thương dành cho quê hương đất nước. Ca khúc “CHỜ ANH BÊN ĐỒI” cũng là một trong những sáng tác đó, ca khúc để lại nhiều ấn tượng cho khán giả nghe nhạc bởi chất nhạc nhẹ nhàng và da diết, mang theo đó là thứ tình cảm lứa đôi được gửi gắm trong sự nhớ nhung và chờ đợi.
“CHỜ ANH BÊN ĐỒI” như một lời tự sự của người con gái khi nhớ lại những hồi ức ngày xưa, ngày mà chàng và nàng gặp gỡ nhau nơi chân đồi, cùng trao nhau những tình thắm, cùng hẹn thề hạnh phúc cùng nhau. Nơi chân đồi ấy, là nơi hai người nên duyên tình nghĩa, nhưng cũng chính nơi này nàng phải tiễn bước chàng lên đường, đi về nơi sa trường hiểm nguy mà thi hành nghĩa vụ người con đất Việt. Nàng chấp nhận hy sinh thời thanh xuân chỉ để chờ đợi một người chiến sĩ không biết khi nào quay trở lại, nhưng nàng vẫn mong sẽ có ngày hạnh phúc sẽ nở nụ cười, ngày đất nước thanh bình cũng là ngày nàng ôm cả thế giới trong lòng mỉm cười đón nhận hạnh phúc.
“Anh ơi! Ngày gặp gỡ bên dãy đồi, rồi tình thắm qua làn môi.
Vương vấn bao ngày trôi thương nhớ bao giờ nguôi.
Qua những chiều Đông hương ngát tình nồng.
Bên dãy đồi thông mộng vàng chung bóng.
Em vẫn chờ mong…..”
Bức màn tình yêu năm ấy hiện ra trước mắt người con gái, nơi dãy đồi xanh thẳm đô ta đã gặp nhau, đã trao nhau những nụ hôn ngọt ngào. Nàng dường như vẫn còn cảm nhận được hơi ấm trên làn môi mềm, cảm nhận được chàng vẫn bên cạnh, tim chàng vẫn còn nơi đây. Nhớ làm sao những ngày còn cạnh kề nhau, vậy mà giờ đây mỗi người mỗi ngã chỉ vì chiến chinh chưa dứt. “Vương vẫn bao ngày trôi thương nhớ bao giờ nguôi” – Đoạn tình cảm ấy chưa bao giờ phai nhạt trong lòng nàng, càng nhớ thương nàng càng mong ngóng về bên kia đồi cũng có người nhớ thương nàng. Dãy đồi thông ấy nơi chúng ta từng chung đôi, từng nắm tay nhau mà bước những bước thật chậm, trao nhau chút hơi ấm từ đôi bàn tay, trao nhau những tình cảm ngọt ngào…. “em vẫn chờ mong” chờ một ngày chúng ta lại được êm ấm như thế, chờ một ngày người lại có thể cùng em sánh bước và cùng em đi hết quãng đời còn lại….
“……Anh đi để tình nước thêm vững bền, để được ấm no bình yên.
Tô thắm thêm tình duyên, nguồn sống vui triền miên.
Trong lúc tuổi xanh, mơ ước mộng lành.
Bên mái nhà tranh, một mình đêm thanh.
Thao thức vì anh…..”
Mong chờ là thế nhưng chẳng có sự oán trách hay hờn dỗi, bởi lẽ bản thân nàng biết được chàng ra đi chính là vì non sông nước biếc, vì bờ cõi thêm yên, vì ấm no người dân. Anh đang trên đường tô thắm thêm tình duyên bởi chỉ có bình yên mới có thể vững tâm mà xây dựng mái ấm, vui “nguồn sống vui triền miên”. Em vì anh tiêu hao tuổi xanh để đợi chờ người chiến sĩ lập công trở về, mang theo niềm hân hoan thái bình cho đất nước, em chẳng dám mơ sang giàu hay vui thú điền viên, chỉ mong anh bình an trở lại. Rồi ta sẽ có một mái nhà tranh nhỏ, mỗi đêm trải qua thanh tịnh nhưng lòng vẫn yên vui…..
“…..Anh ơi! Khi chiều thu tàn.
Anh đi em ngồi mơ màng.
Nhìn Bắc phương phũ phàng.
Lòng xót thương kiếp người lầm than!….”
Nhớ tới lúc anh đi, em cố gắng kìm nén giọt nước mắt vào trong để anh yên lòng lên đường, chẳng phải bận lòng vì cô nàng bé nhỏ. Nhưng khi chiều tàn, bóng anh dần khuất sau những dãy đồi thôn, em chỉ biết ngồi mơ màng như một giấc mộng. Có lẽ tự an ủi mình mạnh mẽ, nhưng em vẫn còn chưa tin mới hôm nào mình còn ríu rít cùng nhau mà giờ em chỉ còn một mình, anh thì thân chinh chiến trường chưa biết ngày quay lại.
Nơi phương Bắc thật phũ phàng, cướp anh ra khỏi vòng tay em, nhưng chỉ biết nhìn mà bất lực, tự động viên bản thân anh sẽ nhanh trở về và chúng ta lại tiếp tục hạnh phúc cùng nhau. “Lòng xót thương kiếp người lầm than” – Quay đi quẩn lại cũng chỉ biết than thở trách trời, đưa chúng ta đến cảnh lầm than vì chiến sự chưa dứt.
“……Ai gieo đớn đau điêu tàn.
Ai gieo xót xa muôn vàn.
Ôi! Ngăn cách dòng sông,
người người nhìn phương Nam ngóng trông…..”
Ngước mắt lên nhìn trời cao, giờ biết trách ai đã gieo nên cảnh “đớn đau điêu tàn” này, ai là người tạo ra “xót xa muôn vàn” để người phương Nam mãi mong ngóng người miền Bắc, còn người nơi sa trường phương Bắc cứ nhìn ngắm về phương Nam mà nhớ thương. Chỉ cách một dòng sông nhưng tựa như cách cả một đại dương rộng lớn, chẳng thể bơi qua, chẳng thể vượt sông để về bên người mình thương. Vì nhiệm vụ còn trên vai, thân trai sao dám lơi là chức trách mà giành lấy hạnh phúc cho bản thân khi đất nước còn trong cảnh nguy khốn. Những nhớ thương chất chứa cũng sắp đầy cả một dòng sông, sắp bắt thành một nhịp cầu để mở rộng vòng tay cho hai người yêu nhau được bên nhau.
“CHỜ ANH BÊN ĐỒI” là một nhạc phẩm được sáng tác trong thời kỳ chiến tranh, nên chịu nhiều ảnh hưởng cũng như mang trong mình nhiều ý nghĩa của chiến sự. Vì quê hương đất nước, người con trai chấp nhận hy sinh tình yêu để lên đường góp sức, vì tình yêu cũng vì đất nước, thân gái chấp nhận buông bỏ thanh xuân để đợi chờ người mình yêu.
Trích lời bài hát Chờ Anh Bên Đồi:
Anh ơi! Ngày gặp gỡ bên dãy đồi, rồi tình thắm qua làn môi.
Vương vấn bao ngày trôi thương nhớ bao giờ nguôi.
Qua những chiều Đông hương ngát tình nồng.
Bên dãy đồi thông mộng vàng chung bóng.
Em vẫn chờ mong.
Anh đi để tình nước thêm vững bền, để được ấm no bình yên.
Tô thắm thêm tình duyên, nguồn sống vui triền miên.
Trong lúc tuổi xanh, mơ ước mộng lành.
Bên mái nhà tranh, một mình đêm thanh.
Thao thức vì anh.
Anh ơi! Khi chiều thu tàn.
Anh đi em ngồi mơ màng.
Nhìn Bắc phương phũ phàng.
Lòng xót thương kiếp người lầm than!
Ai gieo đớn đau điêu tàn.
Ai gieo xót xa muôn vàn.
Ôi! Ngăn cách dòng sông,
người người nhìn phương Nam ngóng trông.
Anh đi để tình nước thêm vững bền để được ấm no bình yên.
Tô thắm thêm tình duyên, nguồn sống vui triền miên.
Trong lúc tuổi xanh, mơ ước mộng lành
Bên mái nhà tranh một mình đêm thanh
Thao thức vì anh.
- Người Yêu Cô Đơn (Đài Phương Trang)
- Sự tích “ɴgã 5 Chuồɴg Chó” và câu chuyệɴ về ɴhữɴg chú “quâɴ khuyểɴ” của Sài Gòɴ xưa
- Thanh Tuyền từng nhận cát-xê lên đến 5 cây vàng một đêm
- Nghệ sĩ Hề râu Thanh Việt – Thần tượng của các danh hài
- Danielle Ngô – Từ dân tị nạn trở thành người phụ nữ có quân hàm cao nhất trong quân đội Mỹ