Tình yêu như một gia vị không thể thiếu trong cuộc sống, gia vị ấy có thể ngọt ngào của ái ân, tình say, cũng có thể mặn đắng của nhớ thương, tan vỡ. Nhưng dẫu có là vị ngọt hay đắng thì chúng ta vẫn trân quý vì đã có nhau, vì đã được biết và yêu nhau. Tình yêu chưa đầy những cung bậc của cuộc sống, là hạnh phúc, là buồn thương, là ai oán mỗi lúc giận hờn và cả cô đơn khi vắng bóng nhau. Có nỗi nhớ nào hơn nỗi nhớ về người yêu, trong đêm thao thức hình bóng một người mà nhớ nhung không ngủ. Tất cả những nhớ thương, những cô đơn lẻ bóng khi đêm về và xa cách người yêu đã được đôi nhạc sĩ tài ba Anh Bằng và Lê Dinh viết lại qua nhạc khúc “Giấc ngủ cô đơn”.
Anh Bằng và Lê Dinh là hai nhạc sĩ tài hoa của nhạc vàng những năm trước 1975, cùng cộng tác trong nhóm Lê Minh Bằng (Lê Dinh, Minh Kỳ, Anh Bằng) sự ăn ý và thấu hiểu nhau của họ đã viết thêm kho tàng nghệ thuật nói chung và danh sách những bản tình ca nói riêng thêm một sáng tác đầy niềm nhớ thương của một tình yêu xa.
Nửa đêm nhớ anh, buồn nghe mưa khóc bên mình
Nửa đêm nhớ anh, tủi thân mi khép mong manh
Ai ngỡ duyên mình.. bẽ bàng lá thắm xa cành
Chim đàn xa tổ tội tình, người chờ người trong lúc tuổi xanh
Đêm yên lặng là nơi mà cảm xúc lên ngôi, trong đêm vắng chỉ nghe được tiếng mưa rơi bên cửa sổ, người thiếu nữ da diết nhớ thương về người cô yêu. Nỗi nhớ bao trùm cảnh sắc đêm mưa, để lại bức tranh ấy chỉ còn tiếng mưa rơi ngoài hiên, tiếng cô gái khóc trong nức nở “nửa đêm nhớ anh, buồn nghe mưa khóc bên mình”. Nghe tiếng mưa như khóc cùng mình trong đêm vắng anh, chúng ta cách xa anh có nhớ về em, có thao thức đêm mòn như chính em đang thao thức nhớ thương anh? Nhớ anh, nhưng lại không thể làm gì, cô gái ấy chỉ biết khoanh tròn mình tự sưởi ấm bản thân mà trong sự tủi thân “mi khép mong manh”. Đâu ai nỡ chia đôi uyên ương, cũng đâu ai có thể ngỡ “duyên mình bẽ bàng lá thắm xa cành/ Chim đàn xa tổ tội tình, chờ người chờ trong lúc tuổi xanh”. Chúng ta yêu nhau nhưng trớ trêu cho chữ duyên ngang trái mà bắt đôi lứa chia lìa, “lá thắm xa cành”. Tội tình thay cho con chim đàn phải rời xa tổ và tự thương thay cho chính mình đang chờ anh “trong lúc tuổi xanh”. Ta phí hoài những tháng năm tuổi trẻ để nhớ thương, để phải đau đớn vì chia lìa. Là những lần thức giấc giữa đêm khuya, em bàng hoàng gọi tên anh trong nỗi nhớ.
Gọi anh giữa đêm, sầu thương tay đứt ruột mềm
Gọi anh giữa đêm, khổ đau như xé con tim
Nghe gió qua thềm, ngỡ ngàng chân bước đi tìm,
Nghiêng mình qua cửa im lìm, trời lạnh lùng như gợi buồn thêm.
Tuổi xuân trôi qua là những ngày sống trong nỗi nhớ dâng đầy, những đêm thức giấc vẫn còn mãi gọi tên anh mà “sầu thương tay đứt ruột mềm” “khổ đau như xé con tim”. “Con quái vật” mang tên nỗi nhớ đang giành xéo trái tim em, những lần chợt tỉnh trong mơ hình dáng anh cũng tan biết, em bẽ bàng chỉ biết gọi tên anh giữa đêm. Em nghe tiếng gió ngoài thềm, mà tự thôi diễn như bước chân anh đang tìm em, để rồi em “nghiêng mình qua cửa im lìm” đớn đau nhận ra chỉ là tiếng “trời lạnh lùng”, nỗi buồn “như gợi buồn thêm”. Em hy vọng, em ngóng trông anh sẽ tìm về em, nhưng đáp lại em chỉ là tiếng mưa rơi gió thét gào của một bầu trời lạnh lùng, em biết tìm đâu bóng dáng của anh như ngày nào, người cho em hơi ấm rồi lại bỏ lại mình em trong đêm khuya lạnh cô đơn.
Anh, người bên vĩ tuyến, xin nhớ quay về..
khung trời miền Nam sống trong tình thương
Nghe chăng tiếng mưa rơi,
như xót thương người.. vùi chôn sắc hương cuộc đời
Về đây với nhau, đừng cho duyên thắm phai màu
Đã yêu mến nhau, đừng gieo cay đắng cho nhau
Anh nhớ đêm nay.. có người em gái thơ ngây,
môi hồng nức nở canh dài, bàng hoàng vì trong mộng chờ ai…
Bàng hoàng vì giấc ngủ cô đơn.
“Anh, người bên kia vĩ tuyến, xin nhớ quay về..” mong rằng anh dù có cách xa em, dù rằng đôi ta cách xa hai bờ vĩ tuyến nhưng mong anh “nhớ quay về”. Khung trời miền nam sống trong tình thương, nơi ấy có em luôn đợi chờ anh quay về. Ngoài trời mưa vẫn cứ rơi, hình như mưa cũng xót thương cho em, xót thương cho tình yêu cách trở của đôi ta, và cũng xót thương cho những tháng năm tuổi xuân xanh tươi đẹp của người thiếu nữ nay bị “vùi chôn sắc hương cuộc đời”. Nếu đã hứa bao hẹn thề cùng nhau, đã gieo duyên thắm thì xin người đừng vội bội bạc khiến “duyên thắm phai màu”. Nếu đã yêu em, xin đừng gieo cay đắng cho em, c=xin người đừng quên tình yêu của đôi ta, đừng vội quên “người em gái ngây thơ”. Anh ơi, ở nơi xa xôi ấy, trong đêm khuya anh có nhớ về em, có còn nhớ một người con gái ngây thơ mang trái tim yêu thương trao cho anh, có còn nhớ người con gái nhỏ “môi hồng nức nở canh dài, bàng hoàng vì trong mộng chờ ai…” Anh ơi có nhớ không, có nhớ về em mà “Bàng hoàng vì giấc ngủ cô đơn” như khi em nhớ về anh.
“Giấc ngủ cô đơn”, một giấc ngủ đầy bàng hoàng của nỗi nhớ về một tình yêu về một bóng hình của một người nay đã cách xa. Nhạc khúc là nỗi lòng của cô gái về cuộc tình yêu xa đầy cách trở, những bâng khuâng, buồn lo trước những sự xa cách về địa lý khiến cô sợ tình thắm cũng sẽ phai, sợ người cũng sẽ quên.
Nửa đêm nhớ anh, buồn nghe mưa khóc bên mình
Nửa đêm nhớ anh, tủi thân mi khép mong manh
Ai ngỡ duyên mình.. bẽ bàng lá thắm xa cành
Chim đàn xa tổ tội tình, người chờ người trong lúc tuổi xanh.
Gọi anh giữa đêm, sầu thương tay đứt ruột mềm
Gọi anh giữa đêm, khổ đau như xé con tim
Nghe gió qua thềm, ngỡ ngàng chân bước đi tìm,
Nghiêng mình qua cửa im lìm, trời lạnh lùng như gợi buồn thêm.
Anh, người bên vĩ tuyến, xin nhớ quay về..
khung trời miền Nam sống trong tình thương
Nghe chăng tiếng mưa rơi,
như xót thương người.. vùi chôn sắc hương cuộc đời
Về đây với nhau, đừng cho duyên thắm phai màu
Đã yêu mến nhau, đừng gieo cay đắng cho nhau
Anh nhớ đêm nay.. có người em gái thơ ngây,
môi hồng nức nở canh dài, bàng hoàng vì trong mộng chờ ai…
Bàng hoàng vì giấc ngủ cô đơn.