“Mộng Lành” – Bức tranh xuân và một tình yêu rụt rè không nói

Thời gian là dòng chảy vô hình không thể níu giữ lại. Một năm bốn mùa luân phiên canh giữ, mỗi mùa là một tấm áo cho đất trời. Khác với vẻ lạnh lùng, buốt giá của Đông, mùa Xuân là mùa ấm áp và đáng mong chờ nhất. Mùa Xuân là mùa bắt đầu một năm mới với nhiều ước nguyện và cầu mong cho khởi đầu một năm an lành, tươi vui, mộng lành khắp chốn. Đó cũng là tất cả những gì mà nhạc sĩ Hoàng Trọng muốn lưu giữ lại trong nhạc khúc “Mộng lành”.

Nhạc sĩ Hoàng Trọng

Nhạc sĩ Hoàng Trọng (1922-1998) là một nhạc sĩ tài hoa của nền âm nhạc Việt Nam. Ông được mệnh danh là “ Vua Tango” với những ca khúc bất hủ cùng thời đại như: Cánh hoa yêu, Dừng bước giang hồ, Ngàn thu áo tím, Tiễn bước sang ngang,…

“Mộng lành” là một nhạc khúc xuân, một “đứa con” lưu giữ lại những khoảnh khắc tươi đẹp của đất trời khi vào xuân, lưu giữ lại những ước mong, những nguyện ước tươi đẹp của mối tình ngày xuân.

Ánh Xuân về tràn dâng nắng mới
Tơ trời mừng say gió tới
Ngàn đóa hoa bừng chào đời
Từng bầy én trông đẹp mùa màng
Vờn cánh vui đùa nhịp nhàng
Hòa tiếng chung tình nồng nàn

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Khánh Ly trình bày.

Trên làn điệu vui tương nhẹ nhàng của Tango, mở đầu nhạc khúc như vẽ ra một bức tranh khung cảnh ngày xuân tràn đầy màu sắc. ánh xuân như “tràn dâng nắng mới”, khắp mọi nơi như hòa mình trong cảnh sắc của khí trời vào xuân, không còn những lạnh buốt ngày đông, mọi cảnh vật được tắm trong “nắng mới”, nắng của một năm mới. Khắp đất trời như “mừng say gió tới”, ngàn đóa hoa thì vươn cánh khoe sắc “chào đời”. Cỏ cây, hoa lá như bắt đầu một cuộc sống mới, bắt đầu một năm mới “mừng say”, “chào đời”. Hoa thơm khoe sắc, chim én từng đàn vui đùa cùng cánh hoa. Tất cả mọi thứ như hòa mình vào nhau, bức tranh cuộc sống vui tươi muôn màu được vẽ lên qua ca từ mượt mà, già chất thơ, trong điệu nhạc Tango uyển chuyển. Cảnh vật vui tươi và thế, nhưng trái ngược lại với không khí đất trời mừng xuân, vẫn còn đâu có những cô đơn “mình ta với bóng”.

Có riêng một mình ta với bóng
Không hẹn gần ai ấm cúng
Mà chẳng nghe lòng lạnh lùng
Vì người ấy luôn chờ một lời
Là hiến ta trọn cuộc đời
Thề ước đem tình sánh vai

Bấm vào hình để nghe ca khúc do Hoàng Nhung trình bày.

Đúng vậy, mọi vật thì vui ca trong nắng mới, tràn đầy nhựa sống cho một năm mới , nhưng “riêng một mình ta với bóng”, “không hẹn gần ai ấm cúng”. Bản thân một mình chứng kiến những thay đổi của đất trời khi sang xuân, không hẹn cùng ai dắt tay du xuân nhưng vẫn “chẳng nghe lòng lạnh lùng”. Vì mọi đợi chờ ấy đều xứng đáng, xứng đáng “vì người ấy chờ một lời”. Có thể thấy, chàng trai ấy đang chờ người con gái anh yêu chấp nhận lời tỏ tình, “chờ một lời” để “hiến ta trọn cuộc đời”. Nếu nàng đồng ý, thì ta “thề ước đem tình sánh vai”. Trong cảnh vui đất trời, chàng trai một mình nhưng tâm hồn anh không lẻ loi, đơn côi, mà lòng anh chất chứa  tình yêu bao la,  hứa hẹn về tương lai mai sau với người anh yêu. Đó cũng là mong ước người yêu sớm “một lời” để có thể bên nhau trọn đời, cùng nắm tay nhau sánh vai cùng trời đất.

Ôi đôi mắt long lanh, như ánh trăng thanh soi sáng đất lành một đêm thái bình
Ôi môi thắm màu hoa, năm tháng dần qua buông những lời ca như gợi lòng ta
Ấy tơ đồng chờ ta chắp nối
Nhưng nào hồn ta dám nói
Vì muốn duyên còn đẹp hoài
Vì tình ấm không là tình hòa
Mà ấm khi lòng còn chờ
Thầm ước mơ rồi ước mơ

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Ngọc Hạ trình bày.

Có lẽ mọi cảnh sắc ở đây là đẹp nhất, nhưng không thể nào đẹp bằng người anh yêu. Anh nhớ “đôi mắt long lanh”, đôi mắt người tình “như ánh trăng soi sáng đất lành một đêm thái bình”, nhớ “đôi môi thắm màu hoa, năm tháng dần qua buông những lời ca như gợi lòng ta”. Vẻ đẹp của người yêu như cảnh sắc hữu tình của quê hương. Một tình yêu cá nhân từ ánh mắt, đôi môi chứa đựng trong một tình yêu quê hương đất nước. Nhạc sĩ Hoàng Trọng đã tài hoa lồng ghép cả hai tình yêu bao la rộng lớn ấy vào cùng một lời ca. Lời ca thướt tha, uyển chuyển chứa đựng một tình yêu bao la nhưng vẫn rụt rè chờ đợi “nào hồn ta dám nói”. Chàng trai ấy yêu tha thiết người con gái đó, nhưng lại không dám nói. Không dám nói vì sợ bị khước từ, không dám nói “vì muốn duyên còn đẹp hoài, vì tình ấm không là tình hòa”. Chàng trai ấy chấp nhận chờ đợi, chỉ biết “thầm ước ao rồi ước ao”. Yêu nhưng không dám tỏ tường, yêu nhưng không dám nói, chỉ có thể gửi ước nguyện vào trời xuân, mong trời minh chứng cho duyên lành gõ cửa.

Ngoài kia, có lẽ có rất nhiều những tâm sự và ước mong duyên lành cũng được gửi gắm vào sắc xuân. Mong cho những ước nguyện ấy đều thành, mong cho những người yêu nhau có thể bên nhau, cùng nắm tay “thề ước đem tình sánh vai” như những lời chúc viên mãn trong nhạc khúc. “Mộng lành” không chỉ là một nhạc khúc về xuân, đây như một lời nhắn gửi, một câu chúc cho những ai đang yêu. Một bản nhạc Tango vui tươi tràn đầy không khí xuân, tràn ngập tình yêu đời và yêu người. Có lẽ, đây là lý do mà nhạc khúc “Mộng lành” sống mãi trong lòng mọi người, vẫn âm vang theo từng năm tháng.

Đánh giá post

Viết một bình luận