Nhạc sĩ Lê Uyên Phương sinh ra và lớn lên tại vùng đất mộng mơ Đà Lạt, ông sinh ra vào năm 1941 và mất vào tháng 6 năm 1999 do ung thư phổi. Nghệ danh Lê Uyên Phương là nghe danh chung của ông – Người nhạc sĩ tài hoa và vợ của ông – Ca sĩ Lê Uyên. Lê trong Lê Uyên Phương chính là họ thật của ông – Lê Minh Lập, Phương được lấy từ tên lót của mẹ ông – Công Tôn Nữ Phương Nhi (con gái thứ chín của vua Thành Thái), còn từ Uyên chính là tên người bạn gái đầu của nhạc sĩ. Thời điểm đầu khi sáng tác, ông vẫn chưa được nhiều người biết đến, bởi thời điểm chiến tranh loạn lạc, nhiều nhạc sĩ sẽ sáng tác về chủ đề người lính, hoặc theo đuổi triết lý nhân sinh cuộc sống, thì ông lại chỉ viết về nhạc tình nhân, tình yêu. Những sáng tác của ông là dành riêng cho ông, bởi qua lời kể của vợ ông – Ca sĩ Lê Uyên, trước khi gặp bà, nhạc sĩ Lê Uyên Phương cũng từng sáng tác nhiều bài hát. Nhưng do cục u bẩm sinh ở tay, nên ông hay người khác đều cho rằng bản thân bị ung thư xương, ông vẫn luôn mang trong mình sự u uất, tự ti cùng mặc cảm. Ông đã trút những nỗi sầu ấy vào nhạc, sáng tác nên những ca khúc bi thương, không còn niềm tin vào cõi đời….nên hầu như ít ai sẽ lắng nghe nhạc phẩm của ông. Về sau ông gặp được Lê Uyên, cả hai như trúng sét ái tình, hai người yêu nhau mặn nồng, và những ca khúc ngợi ca tình yêu nồng cháy, lãng mạn cũng dần xuất hiện trong chủ đề sáng tác của ông. Những ca khúc ông viết ra gần như lấy cảm hứng từ đời sống, sinh hoạt của đôi vợ chồng.
Lê Uyên Phương đã thổi vào nền âm nhạc Việt Nam một làn gió mới, mang đến cho nền tân nhạc những ca khúc nồng nàn, nhiệt huyết trong tình yêu, đôi khi lại khắc khoải, tràn đầy triết lý như “Bài ca hạnh ngộ”, “Vũng lầy của chúng ta”,…..đặc biệt là “LỜI GỌI CHÂN MÂY”. Bài hát này và bài “Những chiều phi trường” được viết khi nhạc sĩ ra tận sân bay đón chào vợ mình tại phi trường Liên Khương. Nó như lời nhắn nhủ với cô vợ bé bỏng, rằng anh đã nhớ cô như thế nào, anh đã ngày ngày đợi chờ cô ra sao. Đấy là thứ tình cảm không phải ai cũng có thể hiểu được. 78
“Em ơi! quên đi bao nhiêu xót xa
Những chiều thiết tha bên nhau
Em ơi! xin em, xin em nói yêu đương đậm đà
Để rồi ngày mai cách xa…”
Thời điểm viết những ca khúc này, ca sĩ Lê Uyên ở Sài Gòn, còn nhạc sĩ thì ở Đà Lạt do thời kỳ chiến tranh. Bởi lý do đó mà hai người thường xuyên phải chai cắt, mỗi người một nơi, những điều này cũng chẳng thể ngăn cản được tình cảm nồng thắm mà họ dành cho nhau. “Em ơi! quên đi bao nhiêu xót xa” – Em hãy quên đi những nỗi buồn vì sự chia xa, chúng ta hãy vứt bỏ hết mọi điều không vui để có được hạnh phúc trọn vẹn bên nhau những ngày ngắn ngủi. Hãy yêu thiết tha đi, hay hết mình trong khoảng thời gian kề cạnh bên nhau để rồi sau này khi cách xa, chúng ta sẽ đỡ nhớ nhau.
Câu hát này được lập này hai lần trong một đoạn nhạc, như nhắc nhở đôi lứa hãy mãnh liệt và nồng cháy với tình yêu của mình. Đừng chần chờ để lỡ mai này có xa cách lòng cũng không còn nhiều nuối tiếc.
“…..Anh ơi! bao nhiêu tang thương
mỗi khi đã rời giấc mơ yêu đương
Anh ơi! xin anh, xin anh cúi trên cơn mộng dài
Để chờ ngày mai lên nắng
Nhớ đến ngày còn gần nhau
Nước mắt rơi khóc phút không ngờ
Nhớ thương ngậm ngùi cách xa
Biết đến bao giờ….”
Lúc chia tay nơi phi trường, em và cả anh cả hai đều không cầm được nước mắt. Hai con người yêu đương sâu đậm, đâu thể nói chia là chia. Chúng ta bên nhau như một giấc mộng đẹp, một giấc mộng mà ai ai cũng ao ước, chính bản thân chúng ta cũng muốn mãi mãi đắm chìm trong cơn mộng dài ấy, không muốn rời xa giấc mơ. Ngày chia xa, làm cả hai lại nhớ đến những ngày cạnh nhau, bao nhiêu luyến tiếc bỗng ùa về, bao nhiêu không nỡ cũng níu kéo nhau. Nước mắt tự dưng rơi xuống, bản thân không muốn nhưng chẳng thể ngăn nước mắt ngừng rơi, bao nhiêu nhớ thương bây giờ cũng phải ngậm ngùi mà tiễn nhau. “Biết đến bao giờ” đôi ta mới gặp lại nhau.
Bấm vào hình trên để nghe ca khúc.
“…..Em ơi! chim bay mang theo
chút hơi nắng tàn dấu trong tim son
Em ơi! xin em, xin em dấu trong cơn nghẹn ngào
Những chiều buồn mưa lẻ loi…”
Em là cánh chim, em mang theo hồn anh bay giữa không trung, chút hơi nắng tàn được dấu trong tim son như tình của anh dành cho em. Anh sợ em bận lòng, những nỗi buồn anh sẽ chỉ cất riêng mình thôi…..
“…..Anh ơi! như chim say mê
có khi rã rời cánh nhung thôi bay
Anh ơi! xin anh, xin anh lúc chân mây mệt nhoài
Trở về lồng êm thân ái…..”
Nếu trên đường bay em có mỏi mệt, thì yên tâm vẫn còn có anh đây, vẫn luôn dang rộng vòng tay chờ đón em quay về cái ôm ấm áp. Sẽ không còn buồn bã, sẽ chẳng còn khổ đau khi hai đứa bên cạnh nhau. Em như một con chim say, trở về trong sự rã rời, được anh chào đón bằng tình yêu nồng nhiệt. Dù có ra sau thì đôi ta vẫn có nhau, vẫn bên cạnh nhau….
Nhạc sĩ Lê Uyên Phương đã từng bảo với vợ rằng: Trước đây ông sáng tác nhạc cho mình, nhưng giờ đây ông sẽ chỉ sáng tác cho riêng cô, cho đôi lứa và cả hai sẽ chỉ hát cho nhau nghe, hát cùng nhau. Lê Uyên như nguồn cảm hứng vô tận của tác giả trong sáng tác, mỗi bài hát ông đều lấy ra từ những suy nghĩ, những tâm tư kỷ niệm khi bên nhau. Ông đã rất yêu vợ của mình, ông yêu hơn chính bản thân ông, ông ghi lại tất cả cuộc sống của vợ chồng thông qua sáng tác.
Trích lời bài hát:
Em ơi! quên đi bao nhiêu xót xa
Những chiều thiết tha bên nhau
Em ơi! xin em, xin em nói yêu đương đậm đà
Để rồi ngày mai cách xa
Anh ơi! bao nhiêu tang thương
mỗi khi đã rời giấc mơ yêu đương
Anh ơi! xin anh, xin anh cúi trên cơn mộng dài
Để chờ ngày mai lên nắng
Nhớ đến ngày còn gần nhau
Nước mắt rơi khóc phút không ngờ
Nhớ thương ngậm ngùi cách xa
Biết đến bao giờ
Em ơi! chim bay mang theo
chút hơi nắng tàn dấu trong tim son
Em ơi! xin em, xin em dấu trong cơn nghẹn ngào
Những chiều buồn mưa lẻ loi
Anh ơi! như chim say mê
có khi rã rời cánh nhung thôi bay
Anh ơi! xin anh, xin anh lúc chân mây mệt nhoài
Trở về lồng êm thân ái
Em ơi! quên đi bao nhiêu xót xa
Những chiều thiết tha bên nhau
Em ơi! xin em, xin em nói yêu đương đậm đà
Để rồi ngày mai cách xa
Để rồi ngày mai .. cách xa