“Lại nhớ người yêu” (Giao Tiên) – Nỗi nhớ thương “ăn” sâu vào trong tiềm thức của kẻ si tình nhưng thất tình

Chia sẻ trong một lần tham gia chương trình truyền hình cùng bà Xuân Hương – vợ của nhạc sĩ Giao Tiên, ông đã kể về câu chuyện cuộc sống cũng như ôn lại sự nghiệp sáng tác của mình. Trước khi yên bề thất, hạnh phúc cùng người vợ hiện tại, nhạc sĩ Giao Tiên đã từng yêu say đắm một người con gái, nhưng hoàn cảnh trắc trở đã chia cắt đôi tình lữ, kết quả cuối cùng vẫn là một mối tình không trọn vẹn. Vì thương nhớ người yêu, vì hoài niệm mối tình đã cũ, nhạc sĩ đã cho ra đời chùm thơ với ba tuyệt khúc nổi tiếng: “Nhớ người yêu”, “Thương nhớ người yêu” và “Lại nhớ người yêu”. Nhạc sĩ đã thú nhận với công chúng rằng, bản thân là “nhạc sĩ suốt đời đi thương nhớ” bởi đây đều là những nhạc phẩm được ông sáng tác lúc tuổi còn xuân thì, độ tuổi đôi mươi say đắm một người, chỉ viết cho một mối tình và thương nhớ dành riêng một người.

Nhạc sĩ Giao Tiên

Hai người yêu nhau, nhưng vì hoàn cảnh không cho phép, muôn trùng cách biệt đã chia cách đôi uyên ương chẳng thể sum họp, từ đó nhạc sĩ Giao Tiên đã trút hết những nhung nhớ của mình để viết nên ca khúc “Nhớ người yêu”. Sau đó, lại có thêm nhiều tình huống càng tô thêm nét bi đát cho câu chuyện tình, càng làm người trong cuộc thấy đau lòng và tình yêu cũng trở nên giằng co xâu xé nên Giao Tiên lại tiếp tục mượn âm nhạc bài tỏ nỗi lòng qua ca khúc “Thương nhớ người yêu”. Và ông đã trải qua chuỗi ngày mong nhớ, bất kể thời gian ngày đêm, bất kể sáng – trưa – chiều – tối, lòng này đều ngóng trông và hướng mãi về một người một phương nên tuyệt khúc “Lại nhớ người yêu” đã ra đời. Bài hát “Lại nhớ người yêu” là một trong những ca khúc mà nhạc sĩ Giao Tiên tâm đắc nhất, ca khúc được sáng tác vào năm 1974, nó thể hiện nỗi niềm thương nhớ bất diệt của một chàng trai si tình nhưng thất tình, hoài niệm về một mối tình đẹp nhưng không trọn vẹn.

“Vì sao anh nhớ em thế này?
Thương nhớ đong đầy trong lòng mắt
Buổi chiều còn gặp nhau đây,
mà đêm đã nhớ như vậy!
Em hỡi em có hiểu có hay?…”

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Trường Vũ trình bày.

Yêu một người là thương, là nhớ, là muốn tất cả những điều tốt đẹp nhất đến với họ, mong cầu người đó có được hạnh phúc viên mãn và bền lâu. Dù biết bản thân yêu nhiều, nhưng tác giả vẫn không nhịn được mà thầm hỏi: “Vì sao anh nhớ em thế này?”, câu hỏi này làm sao có thể trả lời được khi con tim yêu là khó lòng mà kiểm soát được. “Thương nhớ đong đầy”, trong tâm trí lúc nào cũng hiện hữu hình bóng người thương, nhưng chẳng hiểu sau, “buổi chiều còn gặp nhau đây” vậy mà vừa đêm lại nhớ thương nhiều đến như vậy. Điều này dường như trở thành việc hiển nhiên đối với các cặp đôi yêu nhau, bởi quá thương, yêu quá nhiều nên chẳng thể kiểm soát được bản thân mình, để những cơn hờn ghen vu vơ chiếm lấy linh hồn, để cho những nhung nhớ chi phối mọi nghĩ suy của bản thân….Nhưng liệu, nàng có cảm nhận được như mình không, hay chỉ có riêng chàng nhạc sĩ si tình cảm giác nỗi nhớ đong đầy như vậy?

Nỗi nhớ chính là một cảm xúc thi vị trong tình yêu, nếu ghen tuông nhỏ nhặt làm cho ta thấu hiểu đối phương hơn hay tăng thêm cảm xúc yêu đương thì “nỗi nhớ” chính là liều thuốc chữa lành những vết xước trong tình yêu đôi lứa. Là chất xúc tác giúp cho tình cảm của đôi tình lữ trở nên mặn nồng hơn và cháy bổng nhiệt huyết hơn. Khoảng cách chính là thước đo chính xác nhất vị trí của mình trong lòng đối phương và cũng cân đo được tình cảm mà bản thân mình dành cho họ sâu đậm đến nhường nào, dù tình yêu có hạnh phúc hay nó chỉ là một mối tình vụn vỡ thì sự nhung nhớ cũng luôn hiện hữu nếu người vẫn còn cảm xúc yêu, vẫn còn tình cảm với người kia.

“…..Tình anh như núi cao biển rộng,
gom bốn phương trời xây thành lũy.
Biển trời nào mà không xanh,
thì xin em nhớ cho rằng
em nghiễm nhiên chiếm ngự hồn anh….”

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Đan Nguyên trình bày.

Câu hát này như một sự khẳng định vị trí của cô nàng trong tim của người nhạc sĩ si tình. Tình cảm mà chàng dành cho nàng lớn và rộng như núi và biển, chàng nguyện gom hết thảy bốn phương để dựng nên một thành lũy vững chắc, giam giữ những yêu thương đong đầy ấy vào trong tim mình. Và “xin em nhớ cho rằng, em nghiễm nhiên chiếm ngự hồn anh”, yêu thương này, tình cảm này và cả con tim ngập tràn nỗi nhớ chỉ trao riêng một người và người ấy chỉ có thể là em. Có bầu trời nào mà không xanh, cũng giống như có yêu thương nào mà không nhiều nhung nhớ, vậy nên việc chàng luôn hướng con tìm về phía nàng càng thể hiện tình cảm bao la và rộng lớn của chàng dành cho người con gái ấy.

“…..Em ơi! Ngồi đây thương bóng thương hình
Ngồi đây tơ tưởng riêng mình,
với niềm mơ ước vây quanh.
Em ơi! Ước gì mình là đôi chim
Ước gì mình là sao đêm
hay là trăng rọi sáng đường hoa….”

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Tuấn Vũ trình bày.

“Em ơ!” – Một tiếng gọi đơn giản nhưng nghe sao da diết quá, nhẹ nhàng nhưng lại chan chứa tình cảm cùng cảm xúc khó vơi của nhạc sĩ Giao Tiên. “Ngồi đây thương bóng thương hình, ngồi đây tơ tưởng riêng mình, với niềm mơ ước vây quanh”, đây có thể thành yêu thương càng nhiều, mơ mộng càng trở nên xa vời hay không? Vì yêu, vì nhung nhớ, mà anh ôm cho riêng mình biết bao mộng ước, tự bản thân xây dựng nên những tơ tưởng với ước mong hai đứa được cận kề bên nhau mãi mãi.

Nhạc sĩ Giao Tiên đã yêu thương người ấy quá nhiều, đã dành trọn vẹn một con tim để yêu một người con gái, mong mỏi tất cả điều trọn vẹn nhất dành cho cô nàng. Và đi kèm theo tình yêu to lớn ấy chính là một nỗi nhớ khôn nguôi, nỗi nhớ chỉ muốn ngày ngày sớm tối được kề cạnh bên nhau. Ông ước gì hai người là “đôi chim” để mãi mãi sải cánh cùng nhau, lượn trên cùng một khung trời, không bao giờ xa cách. Ông lại ước hai người chính là những vì sao đêm hoặc ánh trăng với con đường, bởi vì sao sẽ chẳng bao giờ lẻ loi một mình mà lúc nào cũng có nhau, cùng nhua soi sáng cả khoảng trời đêm u tịch.

“….Để anh đưa đón em sớm chiều
trên lối đi về không còn thiếu.
Trọn đời mình gần bên nhau,
tình yêu thêm sắc thêm màu.
Không còn lo thương nhớ người yêu.”

Đến cuối cùng, nhạc sĩ Giao Tiên đã lựa chọn nói ra ước nguyện to lớn của đời mình, như một lời cầu hôn dành cho đàn gái để bản thân không còn vì khoảng cách địa lý mà cứ ôm hoài một tâm trí nhớ thương. Chỉ cần chúng ta được bên nhau, chúng ta về chung một nhà thì chàng sẽ cơ hội “đưa đón em sớm chiều”, trên đường về lối vắng sẽ chẳng còn cảm giác cô liêu vì thiếu vắng người thương và tình yêu của đôi trẻ sẽ mãi mãi được bền đẹp như một bức tranh được tô thêm những sắc màu tươi sáng. “Không còn lo thương nhớ người yêu”, không còn những đêm trằn trọc vì mất ngủ, không còn những sáng thức giấc phải tương tư khi lục tìm hình bóng nàng trong trí nhớ. Chỉ cần mở mắt sẽ thấy người thương bên cạnh, trước khi ngủ lại được nâng niu người làm trái tim ta rung động trong lòng bàn tay,….còn gì có thể tốt hơn điều ấy nữa.

“Lại nhớ người yêu” của nhạc sĩ Giao Tiên như một lời tỏ tình ngọt ngào như mật, lời tâm tình ấy khiến cho hàng triệu con tim thiếu nữ phải rung động. Bởi họ biết, họ có một người đàn ông yêu mình và nhớ mình nhiều đến vô cùng và vì mình mà xây nên bao nguyện ước với ước muốn được kề cạnh giản đơn thôi. Nói Giao Tiên là người theo đuổi nỗi nhớ cũng đúng, mà nói ông là người chung tình mãi một tình yêu cũng chẳng sai, bởi có mấy ai mà làm được điều này như ông.

Chùm ca khúc thương nhớ người yêu của nhạc sĩ Giao Tiên được ký dưới bút danh là Hoàng Hoa – Thảo Trang và ca khúc trở nên nổi tiếng hơn và gần hơn với khán giả qua giọng hát truyền cảm của danh ca Chế Linh trong băng nhạc Kim Đằng của nhạc sĩ Vinh Sử, ca khúc được thực hiện vào nửa đầu thập niên 1970. Nhạc sĩ Vinh Sử cũng từng có một ca khúc có chủ đề tương tự như vậy, nhưng mang tên là “Không còn nhớ người yêu”, nên nhiều khán giả nghe nhạc vẫn đôi lần lầm tưởng chùm nhạc trên thuộc về sáng tác của nhạc sĩ Vinh Sử và bút danh Hoàng Hòa – Thảo Trang là một bút danh khác của nhạc sĩ Vinh Sử. Cũng từ đó mà một thời gian dài, ca khúc “Lại nhớ người yêu” của nhạc sĩ Giao Tiên đều được ghi dưới danh nghĩa của nhạc sĩ Vinh Sử.

Lời bài hát Lại Nhớ Người Yêu – Giao Tiên

Vì sao anh nhớ em thế này?
Thương nhớ đong đầy trong lòng mắt
Buổi chiều còn gặp nhau đây,
mà đêm đã nhớ như vậy!
Em hỡi em có hiểu có hay?

Tình anh như núi cao biển rộng,
gom bốn phương trời xây thành lũy.
Biển trời nào mà không xanh,
thì xin em nhớ cho rằng
em nghiễm nhiên chiếm ngự hồn anh.

[ĐK:]

Em ơi! Ngồi đây thương bóng thương hình
Ngồi đây tơ tưởng riêng mình,
với niềm mơ ước vây quanh.
Em ơi! Ước gì mình là đôi chim
Ước gì mình là sao đêm
hay là trăng rọi sáng đường hoa.

Để anh đưa đón em sớm chiều
trên lối đi về không còn thiếu.
Trọn đời mình gần bên nhau,
tình yêu thêm sắc thêm màu.
Không còn lo thương nhớ người yêu.

Đánh giá post

Viết một bình luận