Tình yêu – Nguồn cảm hứng bất tận của thi sĩ và cả nhạc sĩ. Cuộc sống có bao nhiều màu thì tình yêu cũng có bấy nhiêu sắc, sự biến hóa khôn lường của nó khiến cho con người chịu không ít sự tổn thương. Con người vốn sinh ra là để yêu và được yêu, và người nhạc sĩ cũng thế. Họ không vay mượn cảm xúc để đàn nên bài hát, mà họ đã phải vắt kiệt trái tim mình để sáng tạo nên những giai điệu ca từ. Chính vì lẽ đó mà biết bao nhạc khúc tuyệt phẩm vẫn còn tồn tại mãi với thời gian và lưu lại trong mỗi người chúng ta những cảm xúc sâu đậm khi âm nhạc cất lên. Tình yêu vốn muôn hình vạn trạng, chủ đề ca khúc cũng đa dạng và phong phú theo, nhiều nhạc sĩ lựa chọn sự ngọt ngào của đôi tình nhân, cũng nhiều nhạc sĩ chọn sự khổ lụy không lối thoát của chữ “ái tình”. Nhưng Trần Ngọc Sơn và Anh Bằng lại chọn một trạng thái khác của tình yêu, chọn tự an ủi bản thân khi lương duyên tan vỡ và cầu mong người thương hạnh phúc nơi chân trời.
Với nhạc sĩ Anh Bằng thì khán giả đã quá quen thuộc – Một người nhạc sĩ tiêu biểu của dòng nhạc vàng lẫn nhạc hải ngoại. Ông còn là thành viên chủ chốt của nhóm nhạc sĩ Lê Minh Bằng với nhiều những ca khúc nổi tiếng có sức sống mãnh liệt theo thời gian. Còn về cố nhạc sĩ Trần Ngọc Sơn – Ông là con trai thứ của nhạc sĩ Anh Bằng, có niềm đam mê bất tận với âm nhạc nên ông lựa chọn theo nghiệp sáng tác của cha ngay từ thuở nhỏ. Ngoài “Hạnh Phúc Lang Thang”, ông còn sáng tác “Sao Không Đến” và viết lời cho ca khúc “Ngày Ấy Khi Còn Anh” cho nhạc sĩ Trúc Sinh.
“Hạnh Phúc Lang Thang” được sáng tác vào năm 1983, ca khúc là sự kết hợp tài tình của đôi nhạc sĩ Anh Bằng và Trần Ngọc Sơn. Đây là ca khúc nổi tiếng của thập niên 80, được rất nhiều khán thính giả yêu thích, đón nhận và cũng được nhiều ca sĩ nổi tiếng trình bày. Bài hát là chuyến hành trình lang thang kiếm tìm hạnh phúc thật sự của cuộc đời của một chàng trai không được viên mãn trong tình yêu và cũng chẳng trọn vẹn trong cuộc sống.
“Ngày ấy em như hoa sen,
Mang nhiều giáng hiền những khi chiều lên,
Ngày ấy em như sương trong,
Nép trên bông hồng, mượt trên cánh nhung
Ngày ấy em như cung tơ,
Cho đời thẫn thờ, cho tôi dệt mơ
Đường khuya tay đan ngón tay,
Ước cho đời ước mơ dài…..”
Nhớ khi xưa “em như hoa sen” mang theo dáng hình dịu dàng của người thiếu nữ xuân xanh, “em như sương trong” lúc nào cũng thuần khiết không nhiễm chút bụi trần, em như những giọt sương mát lành nép mình trên những cánh hồng nhung tươi thắm. Và “em như cung tơ” khi cho bao chàng say đắm bởi nét yêu kiều lung linh, khiến cho anh ngày đêm dệt bao mộng đẹp uyên ương cùng nàng.
Thuở ban đầu gặp gỡ, hình ảnh em xinh đẹp tựa Tây Thi khiến cho lòng chàng ngẩn ngơ, xao xuyến. Đêm về lại hoài bao giấc mộng lung linh, mộng được cùng nàng sánh bước trên con đường tương lai, mơ cùng nàng đắp xây mái ấm hạnh phúc – nơi đó có ta và nàng và những đứa con đang yêu. Rồi chúng ta sẽ bên nhau đến già, tận hưởng những khoảnh khắc đẹp nhất của đời người cùng nhau. Tình chúng ta sẽ chẳng đơn giản bằng chữ “yêu” mà còn là chữ “thương”, đến khi già tình yêu ấy còn là tình thân, gắn kết bên nhau chẳng ai có thể chia lìa.
Nhưng chợt choàng tỉnh giấc, đó chỉ là một giấc chiêm bao, một giấc mơ hảo huyền khiến cho chàng chẳng muốn dậy nhưng lại chẳng dám mơ tiếp. Bởi sợ lại tỉnh giấc, sợ đó cũng chỉ là ảo ảnh do bản thân tự tạo ra mà thôi!
“…..Nhưng năm tháng vô tình,
Mà lòng người cũng vô tình,
Rồi mộng úa thay màu xanh,
Người yêu xa bến mộng,
Đò xưa đã sang sông,
Dòng đời trôi mênh mông,
Dáng xưa nay xa rồi,
Đường khuya mưa rơi rơi,
Phố xưa quên một người,
Bàn chân gieo đơn côi,
Gió mang theo cơn lạnh
Về rót lệ trên môi….”
Thời gian là thứ vô tình nhất trên thế giới, trên cõi nhân sinh đầy cạm bẫy này. Nó sẽ bào mòn tất cả, tâm tư con người cũng sẽ bị phai nhạt theo tháng năm dần trôi, khoảng cách giữa những tâm hồn cũng dần trở nên xa cách vì nó. Hãy nhìn thử xem “mộng úa” cũng chuyển màu sang xanh, người thương xưa nay đã thật sự trở thành bến mộng, xa vời – chẳng bao giờ chàng với tới được nữa. Chuyến đò đã đưa người sang sông, đưa người đến với miền hạnh phúc mới, mang theo cả tâm tư sâu nặng của người thiếu niên nặng tình.
“Dáng xưa ơi! Người nay đâu rồi” – Đó là sự khắc khoải của một con người si tình nhưng thất tình. Trong đêm mưa ướt đẫm, đường phố vắng bóng con người, chàng thiếu niên ấy vẫn đứng mãi nơi bến đò cũ để mong nhớ một người nhưng cũng để quên đi một “cố nhân”. Dùng lệ rửa mặt, lê từng bước chân cô đơn trên con đường vắng vốn chỉ mình ta, hòa mình vào từng cơn gió lạnh để tự thức tỉnh bản thân, mong muốn xua đi những khổ đau vì một mối lương duyên không trọn vẹn.
“….Ngày ấy yêu em say mê,
Tôi nào nghĩ gì đến câu từ ly
Tình ái không xanh như thơ,
Đến chung hơi thở, rồi trôi rất xa.
Hạnh phúc lang thang như mây,
Cho hồn héo gầy, khi ta còn đây,
Từng đêm qua trong giấc mơ,
Vẫn mong chờ có em về.”
Khi yêu thương vốn đang mặn nồng, mấy ai sẽ nghĩ đến câu ly biệt, họ chỉ biết hạnh phúc và vui vẻ lúc còn bên nhau, họ chỉ biết nắm bắt tất cả khoảnh khắc xinh đẹp cùng nhau. Yêu bằng cả con tim, ở bên cạnh nhau bằng tất cả tình yêu vốn có. Nhưng đời vô thường, con người cũng chóng đổi thay, mới vừa ngọt ngào da diết đó nhưng hôm nay lại người ngã ta nơi, tưởng chung hơi thở rồi mà ngờ đâu chia xa. Hay cho câu “tình ái không xanh như thơ” – Khi yêu tình bay bổng êm đềm như lời ca tiếng hát, khi tình lỡ rồi thì vần thơ cũng tàn úa như hoa.
Đến cuối cùng bản thân tác giả như đặt lại câu hỏi cho mình: “Liệu có phải khi yêu một người là bắt buộc phải có người đó bên cạnh hay chăng?” Có lẽ một số người sẽ trả lời rằng có, nhưng đôi khi, yêu một người là chỉ cần biết được rằng người ấy vẫn đang sống vui vẻ và hạnh phúc ở một nơi nào đó dưới khung trời rộng lớn này thì bản thân ta cũng đủ mãn nguyện lắm rồi. Đây không phải là sự áp đặt, cũng chẳng phải là sự trốn chạy yêu thương, không phải không có trách nhiệm hay bản thân không có can đảm đấu tranh cho tình yêu – Mà chỉ đơn giản là người nhạc sĩ đang muốn tìm cho mình một hạnh phúc nhỏ nhoi, một “hạnh phúc lang thang như mây”.
Ca khúc “Hạnh Phúc Lang Thang” của nhạc sĩ Anh Bằng và người con trai thứ của ông – nhạc sĩ Trần Ngọc Sơn đã mang đến cho khán giả những cung bậc cảm xúc khi yêu, không phải tiêu cực mang nhiều đau khổ, mà thay vào đó là sự mãn nguyện khi nhìn người mình thương vui vẻ. Cuộc sống là sự đánh đổi, nếu được cái này đồng nghĩa bản thân sẽ đánh mất thứ khác. Cứ lẩn quẩn trong mê cung ái tình không lối thoát thì tại sao lại không học cách chấp nhận để có cuộc đời dễ dàng hơn. Nhưng đời lại chính là một chuỗi nghịch lý: Nuối tiếc cái đã mất đi mà quên bẵng đi cái mình đang có,…Tại sao lại không học được cách “bằng lòng” để đỡ mất mát thêm nhiều hơn. Cứ lang thang mãi! Đến cuối cùng mới nhận ra hạnh phúc chẳng hề có điểm dừng!
Ngày ấy em như hoa sen,
Mang nhiều giáng hiền những khi chiều lên,
Ngày ấy em như sương trong,
Nép trên bông hồng, mượt trên cánh nhung.
Ngày ấy em như cung tơ,
Cho đời thẫn thờ, cho tôi dệt mơ
Đường khuya tay đan ngón tay,
Ước cho đời ước mơ dài.
Nhưng năm tháng vô tình,
Mà lòng người cũng vô tình,
Rồi mộng úa thay màu xanh,
Người yêu xa bến mộng,
Đò xưa đã sang sông,
Dòng đời trôi mênh mông,
Dáng xưa nay xa rồi,
Đường khuya mưa rơi rơi,
Phố xưa quên một người,
Bàn chân gieo đơn côi,
Gió mang theo cơn lạnh
Về rót lệ trên môi.
Ngày ấy yêu em say mê,
Tôi nào nghĩ gì đến câu từ ly
Tình ái không xanh như thơ,
Đến chung hơi thở, rồi trôi rất xa.
Hạnh phúc lang thang như mây,
Cho hồn héo gầy, khi ta còn đây,
Từng đêm qua trong giấc mơ,
Vẫn mong chờ có em về.