“Hai Chuyến Tàu Đêm” – Xót thương cho một cuộc tình thoáng qua nhưng sâu đậm của nhạc sĩ Trúc Phương

Nếu là người yêu mến dòng nhạc của cố nhạc sĩ Trúc Phương, chắc hẳn mọi người đã quen thuộc với những sáng tác tác ấn tượng của ông. Là một con người với đầy tính nghệ sĩ, luôn mang trong mình sự mộng mơ, ông mang đến cho người nghe những giai điệu bài hát vô cùng đơn giản và mộc mạc, cách truyền tải bài hát cho khán giả cũng rất thân thiết và dịu dàng. Qua nhiều tác phẩm âm nhạc của Trúc Phương, ta luôn cảm nhận được ông là một người ôm hoài niệm, ông luôn cất giữ những kỷ niệm vào sâu trong lòng và truyền tải nó vào bài hát. Ông trân trọng, ông nâng niu từng kỷ niệm như từng nhạc phẩm “con đẻ” của mình, điều đó dễ dàng thấy được qua các tác phẩm: “Buồn trong kỷ niệm”, “Đêm tâm sự”, “Tàu đêm năm cũ”,….và đặc biệt để lại dấu ấn không thể quên trong tim người nghe chính là tác phẩm “HAI CHUYẾN TÀU ĐÊM” đồng sáng tác cùng với nhạc sĩ Y Vân.

Nhạc sĩ Y Vân
Nhạc sĩ Y Vân

Y Vân cũng là một trong những nhạc sĩ đã để lại dấu ấn nổi bật trong dòng chảy âm nhạc Việt Nam trong gần 4 thập kỷ qua. Đi đầu trong trong nhiều dòng nhạc với phong cách mới mẻ từ những trào lưu thịnh hành trên thế giới, ông đã để lại cho người yêu nhạc vô vàn những tác phẩm với nét bút tài hoa và thấm đượm tình cảm người Việt.

Ca khúc “HAI CHUYẾN TÀU ĐÊM” là một ca khúc nổi tiếng của nhạc sĩ Trúc Phương, sau khi hoàn thiện tác phẩm ông đã ghi thêm tên của nhạc sĩ Y Vân vào phần tác giả như đồng sáng tác để dễ dàng trong việc lăng xê ca khúc. Bởi vì tại thời điểm đó, nhạc sĩ Y Vân vô cùng nổi tiếng và được nhiều người yêu nhạc săn đón.

“HAI CHUYẾN TÀU ĐÊM” kể về một câu chuyện tình yêu vừa chớm nở tưởng sẽ tiếp màu cho bức tranh tình cảm thêm rực rỡ, nhưng ngờ đâu lại lụi tàn mà chẳng hề báo trước. Theo như nhạc sĩ Thanh Sơn – Người bạn rất thân của Trúc Phương đã có dịp chia sẻ trong một chương trình tại sân khấu Thúy Nga Paris rằng cảm hứng để Trúc Phương viết nên ca khúc này là câu chuyện tình yêu của chính nhạc sĩ. Trong một chuyến xe về quê thăm lại những bà con họ hàng và bạn bè từ Sài Gòn về Phan Thiết, ông đã trúng phải tiếng sét ái tình với một cô gái tuổi vừa đôi mươi, xinh đẹp trong mắt ông. Chẳng biết hai người đã chia sẻ những gì, tâm sự những chuyện ra sao, nhưng chính trên chuyến xe ấy, nhạc sĩ Trúc Phương đã đánh mất trái tim của mình, tâm trí cũng đã bay theo bước chân của người thiếu nữ ấy. Trúc Phương cảm thấy mình đã tương tư nàng, tình cảm trao đi là mặn nồng vô cùng, chỉ mong được giờ giờ phút phút kề cạnh người thương. Khi tàu cập bến, hai người đã có cuộc chia ly đầy lưu luyến, thậm chí trái tim của nhạc sĩ đã chẳng còn nghe lời mà cứ muốn bên cạnh người mãi. Cuối cùng hai người đã hẹn 3 ngày sau sẽ gặp lại trong chuyến tàu từ Phan Thiết về lại Sài Gòn. Ngày hẹn đã đến, lần đầu tiên Trúc Phương cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, ông đã đến trước giờ chạy của tàu để đợi nàng từ rất sớm, nhưng chờ mãi chờ mãi, 1 tiếng, 2 tiếng, 3 tiếng,…vẫn chưa thấy hình bóng người thương trong tầm mắt. Người nhạc sĩ đã mang theo tâm trạng thất vọng tột cùng và con tim đầy vết thương mà theo tàu về lại Sài Gòn, tuy vậy trong tâm trí vẫn lưu giữ mãi hình bóng của nàng chẳng thể xóa được. Chính mối tình chớp nhoáng đấy đã gợi nên cho ông cảm xúc viết lên tuyệt phẩm tình ca buồn “HAI CHUYẾN TÀU ĐÊM” để luôn nhắc ông về mối tình thoáng qua nhưng lại không thể buông bỏ được.

“Lòng buồn rạt rào
Nhớ hôm nào xuôi miền trung
Chuyến xe đêm anh gặp em
Môi em đang xuân nhưng mắt buồn ngấn lệ trần
Chuyện đời sầu đắng vấn vương đôi má dịu hiền
Áo em màu tím…..”

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Thanh Thúy trình bày.

Mở đầu ca khúc là sự hoài niệm về quá khứ trên chuyến tàu đêm năm ấy, nơi định mệnh đã cho phép chúng ta gặp gỡ nhau, được tâm sự, vui vẻ cùng nhau. Trên chuyến xe từ Sài Gòn về Phan Thiết, không xa cũng chẳng gần, nhưng đó là lần đầu tiên anh mong cho nó chạy mãi để anh được có thêm thời gian mà ngồi cạnh bên em. Anh nhớ mãi hình ảnh người thiếu nữ vừa tuổi đôi mươi, cánh môi luôn tươi cười như đang đón chào mùa xuân sắp sang, nhưng cặp mắt lại hoàn toàn bán đứng chủ nhân khi rưng rưng lên ánh lệ. Dường như mọi chuyện buồn trên nhân gian em đều nếm trải qua, dường như đôi má ấy chẳng bao giờ biết vui thật sự nhưng lúc nào cũng toát lên nét hiền lành vốn có. Màu tím không chỉ tượng trưng cho sự sang trọng và huyền bí, nó còn mang trong mình sự tiêu cực với nét buồn man mác. Em chọn cho mình màu áo tím lại càng làm cho em thêm phần cô đơn, anh càng muốn thương em nhiều hơn. Hình ảnh ấy, người con gái ấy lúc nào cũng tạo cho người ta cảm giác muốn chở che cùng bảo vệ và chính lúc ấy anh mong mình là người hùng được bao bọc lấy em.

“……Đậm đà vì là buổi ban đầu ta gần nhau
Nói nhau nghe câu chuyện cũ
Tâm tư cho vơi bao nỗi buồn bước vào đời
Giờ gặp lại nét thắm môi
Tiếng em hẹn hò tìm lại ngày mơ….”

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Giao Linh trình bày

Trên chuyến tàu đêm ấy, khi bước chân lên chỉ nghĩ sẽ ngủ một giấc khi mở mắt ra là đã được đến nơi, một chuyến đi hơi tẻ nhạt và buồn. Nhưng may mắn sau khi gặp được người tri kỷ, tâm đầu ý hợp, hai người đã cùng nhau tâm sự đến quên trời quên đất “nói nhau nghe câu chuyện cũ, tâm tư cho vơi bao nỗi buồn bước vào đời”. Phải bao lâu mới gặp được người hợp ý, phải bao lâu mới có người cho ta chân thành bộc lộ tấm lòng,….nhưng chính chiều hôm ấy, dù là lần đầu gặp nhau nhưng anh cứ ngỡ đã là duyên nợ từ kiếp trước.

“…..Khi chân đến quê em
Nắng ban mai hôn nhẹ lên khóm hoa tươi
Thoáng thấy em cười vì mùa thương vừa chắp nối
Vẫn biết phút bên nhau sẽ khơi buồn một ngày về…..”

Chuyến tàu này sau hôm nay nhanh vậy? Mới đó đã đến quê, nắng ban mai hôn nhẹ lên từng khóm hoa tươi mát, nhìn môi em khẽ cười mà lòng như nhộn nhịp đón từng đợt gió mùa xuân sang, cứ ngỡ mùa yêu thương đã đến, ái tình đã hé nụ cười vui. Anh thật sự không muốn giây phút này tan thương như vậy, vừa gặp như đã biết nhau mấy đời, giờ lại phải chia xa mỗi người mỗi ngã chẳng biết bao giờ mới tương phùng. Hôm nay là ngày vui nhất vì được gặp gỡ người tình trong mộng nhưng cũng là ngày buồn nhất trong lòng anh vì phải nhanh chóng cách biệt.

“……Và cùng một tàu ấy anh về
Nhưng tìm đâu tiếng đêm qua cho lòng ấm
Đêm nay cô đơn nghe gió lạnh rót vào hồn
Tàu về đường cũ tiếng hai đêm vẫn còn chờ
Gặp lại người xưa.”

Kết thúc bao giờ cũng làm người ta cảm thấy bất ngờ, nhưng bất ngờ này lại chẳng cất giấu sự vui vẻ mà nhiều hơn là sự cô đơn vì tình chưa kịp nở đã chóng tàn phai. Hai chuyến tàu đêm, chuyến tàu đã mang hai ta đến bên nhau và cũng mang đi trái tim của anh khi lần đầu trò chuyện cùng em. Rồi cùng chuyến tàu ấy, anh chỉ cô đơn lẻ bóng nghe từng đợt gió lạnh rót vào lòng. Chờ đợi không phải lúc nào cũng hạnh phúc, đôi khi nó lại làm cho con người ta chìm dần vào sự tuyệt vọng bởi không nắm chắc được phần tình cảm hồi đáp. Mất đi hình bóng em, anh cũng mất đi từng tiếng lòng ấm áp, giờ phút này nó chỉ còn lại sự quạnh hiu cùng tiếng tàu xé gió như đập vào lòng tan tác. Anh sẽ ghi nhớ mãi hình bóng của người xưa, nhớ ta từng vui vẻ chuyện trò trên chuyến tàu xa của hai con người đồng hương, chỉ mong sau này chúng ta vẫn còn cơ hội để gặp lại nhau.

Người ta luôn nói vui với nhau rằng: Đằng sau những bài hát mà con gái hay hát là một câu chuyện chưa nói, còn đằng sau những lần say của người con trai chính là những nỗi niềm chưa thể nói cùng ai….Đúng đấy chứ! Nếu nói con gái rất dễ rung động trong tình yêu, chỉ cần một chút ân cần của chàng trai cũng đủ làm tim nàng lỗi nhịp nhưng khi gặp người khác ân cần hơn nàng sẽ có sự so sánh và chọn lựa cho mình người “xứng đáng” nhất trong suy nghĩ của họ. Còn với con trai, họ không biểu lộ quá nhiều cảm xúc thông qua biểu cảm gương mặt, họ khó khăn trong việc cho phép trái tim mở cửa, không dễ dàng đón nhận một ai đó, nhưng khi rung động họ lại đem cả trái tim mà đặt cược, chỉ cuộc gặp gỡ chỉ là thoáng qua. “HAI CHUYẾN TÀU ĐÊM” của nhạc sĩ Trúc Phương không mang ý tứ khiển trách người con gái vô tâm, hứa hẹn lại quên mất. Đơn giản chỉ là sự nhớ nhung người một người con trai dành cho người con gái trong lần đầu gặp gỡ nhưng lại thật tâm mà rung động. Phải công nhận một điều, người nhạc sĩ tuy có chút đào hoa nhưng không phải ai cũng vậy, mà chắc một điều là ai cũng thâm tình như ai bởi vốn dĩ họ mang trái tim tình cảm và yêu thương.

Đánh giá post

Viết một bình luận