Được mệnh danh là “Nhạc sĩ đồng quê”, nhạc sĩ Giao Tiên đã sáng tác khoảng 800 ca khúc khúc. các ca khúc của Giao Tiên có giai điệu ngọt ngào thi vị, ý tứ bình dị, hồn nhiên, lời ca mộc mạc,… Tất cả đều mang âm hưởng dân ca và rất gần gũi với mọi tầng lớp người dân. Nhạc sĩ Giao Tiên được biết đến với ca ca khúc nổi tiếng như:Phận gái thuyền quyên (với Nguyên Thảo), Đường sang nhà em, Còn nhớ còn thương, Tình đẹp mùa chôm chôm,…
Trong đó nhạc khúc “Đường sang nhà em” là một ca khúc nổi tiếng và trở thành điệu hát nằm lòng đối với đông đảo người yêu nhạc và yêu sáng tác của Giao Tiên. “Đường sang nhà em” là bài hát về con đường sang nhà cô người yêu dưới góc nhìn đầy tình ý và lãng mạn của nhạc sĩ. Con đường đến nhà người yêu ấy trở thành cung đường của hạnh phúc và là lối đi đưa tác giả “đi vào mộng mơ thần tiên”.
Đường sang nhà em tuy xa mà gần quen thật quen
Dù chẳng chung lối anh thuộc lòng lối riêng lối
Nắng mưa chẳng ngại ngùng
Bước đi dợm buồn sợ người yêu héo hon
Đường sang nhà em “tuy xa mà gần”, khoảng cách địa lý tuy xa nhưng nếu bước đi với tình yêu, mỗi bước chân đi trong tâm trạng háo hức được gặp người thương thì xa kia cũng hóa gần. Con đường sang nhà em dù chẳng chung lối về nhà anh, nhưng tim ta chung một tình yêu, lòng anh luôn có em nên “anh thuộc lòng lối riêng lối”. Và có năng gắt hay mưa sa, anh đây cũng không ngại đường xa cách trở để được gặp em, anh chỉ muốn bước chân mình đi nhanh nhanh, sớm được gặp em. “Bước đi dợm buồn sợ người yêu héo hon” anh sợ, sợ chân mình chậm bước, sợ đường xa em chờ, sợ người anh yêu thương “heo heo” “đượm buồn”.
Đường sang nhà em như đi vào mộng mơ thần tiên
Vì lối đi ấy bao nhiêu hò thiết thân lắm
Có em mãi đợi chờ
Nhớ thương dại khờ lòng nào dám thờ ơ
Lối sang nhà em là cung đường đẹp nhất, đường sang nhà em là “đi vào mộng mơ thần tiên”. Không phải con đường ấy là chốn đào nguyên của nàng tiên tử, cũng không phải con đường đầy hoa thơm ngát hữu tình mà đẹp, con đường ấy dung dị và bình thường nay trở thành lối đi vào mộng mơ thần tiên “Vì lối đi ấy bao nhiêu hò thiết thân lắm”. Phải, vì lối đi ấy có tình yêu hẹn hò thắm thiết, cuối con đường dài là hình bóng e “mãi đợi chờ”, con đừng đẹp vì đó là con đường khiến anh được gặp em, con đường nối liền hai trái tim thương. “Nhớ thương dại khờ lòng nào dám thờ ơ”, câu hát mang tất cả tình yêu, nỗi niềm và khát khao nhớ thương muốn được gặp lại người yêu của chàng trai trẻ. Tình yêu ấy và hương vị ngọt ngào của buổi hẹn hò khiến cho câu hát ngát hương thanh bình của tình yêu, bức tranh tình yêu được dệt từ nguyên liệu dung dị nhất nhưng lại mang nét đẹp chân thật nhất.
Những tưởng con đường riêng mình mãi mãi
Con đường đi về tương lai
Con đường thiên lý êm đềm
Nào hay ái tình như giấc mơ phai
Dã tràng xe cát cho hoài
Đường quanh co trĩu nặng chân ai
Anh luôn những tưởng, con đường sang nhà em là “con đường riêng mình mãi mãi”, đường vào trái tim là con đường chỉ mở lối cho duy nhất mình anh, nhưng… là anh “những tưởng”. Anh từng ôm mộng đẹp ái tình, từng những tưởng con đường sang nhà em là “Con đường đi về tương lai/ Con đường thiên lý êm đềm”. Anh đã sống tình yêu ấy và đắm chìm trong men tình ấy. Anh vẫn luôn tưởng rằng đi hết con đường sẽ thấy em mãi đợi chờ anh, con đường ấy anh từng bước và từng nghĩ từng vẽ nên bao câu chuyện tương lai của hai đứa mình. Con đường đi vào mộng mơ chốn thần tiên, ôi con đường thiên lý êm đềm với anh nay còn đâu? Phải chăng tình đẹp là tình dang dở nên “Nào hay ái tình như giấc mơ phai/ Dã tràng xe cát cho hoài”.
Nếu ở những đoạn hát trước, tình yêu đẹp nhường nào và mộng mơ nhường nào, thì đến đây lại càng chua xót nhường ấy. Niềm chua xót cho chuyện tình nay như “dã tràng xe cát”, nỗi chua xót như được nhân lên với hình ảnh dã tràng, muôn đời lấy cát lấp biển, muôn đời đau thương… Mọi kỷ niệm, mọi yêu thương nay hóa thành quá khứ đau buồn, con đường dài nay mất đi động lực để bước đến nên “Đường quanh co trĩu nặng chân ai”, bước chân nặng nề vì lòng người đầy nỗi đau thương, mỗi bước chân đi là giẫm đạp lên những kỷ niệm của quá khứ, là đạp nát đi bao tương lai từng hoài mơ ước. Vì con đường sang nhà em đâu chỉ dành riêng anh, nên mộng nay hóa thành hư không, lòng anh đâu vì “em bội lời thề”…
Đường sang nhà em bao nhiêu huyền thoại thân thật thân
Giờ lối đi ấy riêng cho một người khác lui tới
Bởi em bội lời thề
Để anh lạc loài đường tình rẽ làm hai.
Đường sang nhà em là con đường chứa chan bao kỷ niệm của chúng mình, con đường nối tình yêu của đôi ta, nhung nay con đường đó em đã mở lối cho người khác lui tới, “huyền thoại thân thật thân” như một lời mỉa mai đầy cay đắng cho ước nguyện chung đôi ngày nào. Nay em đã bội lại lời thề chung thủy của đôi ta “để anh lạc loài đường tình rẽ làm hai”, chúng ta hai đứa hai con đường. Tình yêu đẹp ngày nào nay đã vỡ tan, người yêu thủy chung ngày nào nay cũng đã bội ước câu thề, nay trên con đường dài vô tận của cộng sống chỉ còn anh lang thang bước đi, anh như kẻ lữ khách lạc loài trên đường tình nay đã rẽ hai lối. Lối đi của em nay không dành cho anh, tương lai của chúng mình nay cũng là hai lối riêng lẽ, em đi đường em, anh đi đường anh.
“Đường sang nhà em” như chính nhan đề bài hát, một con đường sang nhà em từng là lối đi mộng mơ thần tiên khiến ta mơ về tương lai, khiến tay say men tình ái. Nhưng đâu ai ngờ, tình đẹp vội tan khi người yêu bội câu hẹn thề, lối đi xưa nay hóa thành con đường đau thương của kỷ niệm và nỗi chua xót của sự phản bội. Nhạc khúc không sử dụng nhiều chi tiết, chỉ một con đường trên lộ tình thời gian và tình cảm của hai người, tác giả như kể lại một câu chuyện buồn về tình yêu dang dở. Con đường sang nhà em chứ đựng tất cả những nồng thắm và mộng mơ khi yêu, chứa tất cả những nhớ nhung và hẹn thề của tình yêu tuổi trẻ. Nhưng đồng thời, chính con đường ấy cũng là minh chứng cho sự phản bội trong tình yêu, để rồi tình tan mỗi người một ngã rẽ cho riêng mình.
Đường sang nhà anh tuy xa mà gần quen thật quen
Dù chẳng chung lối nhưng em thuộc lòng lối riêng lối
Nắng mưa chẳng ngại ngùng
Bước đi rộn ràng sợ người yêu héo hon.
Đường sang nhà anh như đi vào mộng mơ thần tiên
Vì lối đi ấy bao nhiêu hò hẹn thiết thân lắm
Có anh mãi đợi chờ
Nhớ thương dại khờ lòng nào dám thờ ơ
Những tưởng con đường riêng mình mãi mãi
Con đường đi về tương lai
Con đường thiên lý êm đềm
Nào hay ái tình như gió hương phai
Dã tràng xe cát cho hoài
Đường quanh co trĩu nặng trần ai.
Đường sang nhà anh bao nhiêu huyền thoại chưa kịp quen.
Giờ lối đi ấy riêng cho một người khác lui tới
Bởi anh bội lời thề
Để em lạc loài đường tình rẽ làm hai.
- Giai thoại về tứ đại phú hộ Sài Gòn xưa
- “Dấu Chân Địa Đàng” (Tiếng Hát Dạ Lan) – Gót chân vẫn hằn in cõi hư không, dấu ấn kiếp người “Tạm Bợ” trần gian
- Đôi điều về Nữ Ca Sĩ vang bóng một thời Bích Chiêu – chị gái nam danh ca Tuấn Ngọc
- “Tận Cùng Nỗi Nhớ” (Hoàng Trang) – Dù tình ta lỡ làng nhưng lòng anh vẫn nhớ mãi bóng hình em
- Tìm hiểu về thực hư cụm từ danh xưng “tài tử điện ảnh” và “đờn ca tài tử”