Nhạc của Lê Uyên Phương khiến cho người nghe yêu thích từ những giai điệu đầu tiên,yêu cái nóng bỏng và nồng nàn, yêu cái sự lê thê nhưng rả rích. Có những bài hát, ca từ dài lê thê như một lời thì thầm, kể lể, nó vuốt ve tâm tư của người yêu nhạc. Có khi đuổi bắt theo từng nhịp thở, có khi lại rã rời theo từng nỗi đam mê nhưng nó vẫn mượt mà và lãng mạn như cái chất của Lê Uyên Phương từ trước đến nay. Nhạc và lời như quấn chặt lấy nhau thả mình trong không gian rộng lớn, nuốt chửng lấy màn đêm như nguyện cầu gửi đến những vì tinh tú sự hạnh phúc mỹ mãn nhưng đâu đó cũng có ê chề và nỗi chán chường thất vọng không thốt thành câu.
Bài hát “Đêm Chợ Phiên Mùa Đông” chính là điển hình cho sự lê thê, dai dẳng ấy của nhạc sĩ Lê Uyên Phương. Ca khúc tuy dài nhưng không chán, nó dìu dặt người nghe âm thầm theo từng giai điệu, lúc thì nhẹ nhàng da diết, lúc lại mạnh mẽ như muốn đánh thức tâm hồn người thiếu nữ vẫn đang say trong giấc mộng.
“Hoa ngân vang lời ái ân
Môi say cười gió Đông
Em mơ lời tha thiết ân cần
Sao sao ơi chờ gió đưa
Thì thầm trong bóng đêm dịu êm
Nghiêng cánh hoa chờ dư âm xa
Trong bóng đêm màu môi phôi pha
Nhưng mắt em ngời lên sao sa
Buồn như gió Thu vừa qua….”
Bầu trời đêm nơi chợ phiên mùa Đông hôm ấy, từng đợt hoa nở như vẽ nên bao lời yêu ngọt ngào, nhìn hoa nở mà em đã nhoẻn miệng cười mê đắm, em đã say trong từng cơn gió nhẹ se lạnh đêm Đông. Lòng dâng trào từng đợt ấm áp khi đôi ta cạnh nhau, hơi ấm trao nhau như đốt lên ngọn lửa nồng nhiệt sâu tận trái tim. Bởi thế em mơ, em mơ tình ta mãi mãi như thế này, anh sẽ mãi bên em mà cất lên từng lời tha thiết ân cần. Chẳng cần cao sang hay quyền quý, chẳng cần bạc vàng ngựa xe, chỉ cần những lời hỏi han chăm sóc đúng lúc, chỉ cần những hành động ngọt ngào sưởi ấm tình ta…đã đủ khiến bao ánh nhìn ghen tị.
Sao trời lung linh reo đùa cùng từng cơn gió thoảng nhè nhẹ, như đang thì thầm lời yêu dịu êm, nhìn ngắm những cánh hoa đang nở rộ trong bóng đêm, màu hoa tươi như màu son nơi đôi môi em – vừa xinh đẹp lại vừa ngọt ngào. Ánh mắt em khi ngắm nhìn anh, nhìn cảnh vật tươi mới xung quanh cứ sáng bừng như ánh sao trên trời cao, ánh mắt vui mừng ấy đẩy lùi cả nỗi buồn còn sót lại của gió Thu vừa qua. Người ta vẫn hay ví von: “Tình nhân trong mắt tựa Tây Thi” – Câu nói này rất đúng trong trường hợp này, một câu nói quả thật rất động lòng người. Bởi quan trọng không phải bạn sánh ngang cùng Tây Thi, mà trong mắt người yêu bạn thì bạn chính là Tây Thi. Và đôi tình nhân trong ca khúc này cũng vậy, họ xem đối phương là cả thế giới của mình.
“…..Sau lưng em đèn kết hoa
Mái tóc lộng gió xa
Em say ngàn câu hát chan hòa
Nhưng em ơi lòng cách xa
Nhạc buồn như tiếng ca đường khuya…”
Em ơi! Em có thấy gì không? Sau lưng em là đèn hoa đang giăng lối, thắp sáng cả một khoảng trời như em chính là vì sao chiếu sáng tâm hồn vốn u tối của người nhạc sĩ. Mái tóc bay bay theo từng cơn gió lộng, làm lộ ra một khuôn mặt xinh xinh làm lòng anh xao xuyến. “Em say ngàn câu hát chan hòa”, nhưng em có biết khi lòng cách xa thì nhạc có vui tươi cũng sẽ như tiếng ca đìu hiu nơi phố khuya vắng người. Vậy nên hãy mãi cạnh nhau, mãi dành cho nhau những tháng ngày tươi đẹp, đừng vì phút yếu lòng mà buông đôi tay nhau ra…Em nhé!
“….Sao hỡi sao đừng rơi trong đêm
Mây hỡi mây đừng trôi qua nhanh
Như mắt môi tình yêu đang xanh
Rồi như lá hoa đầu Thu.
Ơi gió rung ngọn đèn vàng
Ôi gió theo lòng rộn ràng
Mơ môi em hoa thơm trinh nguyên
Mơ tay em mang bao yêu thương
Biết đâu rằng
Rồi mờ hơi sương….”
Nguyện ước tình yêu trường tồn vĩnh hằng, như lá hoa chớm nở đầu thu, như vì tinh tú không bao giờ tắt giữa bầu trời đêm, yêu thương của chúng ta như mây trôi chầm chậm, cứ bình thản mà tận hưởng hạnh phúc lứa đôi. Cặp đôi Lê Uyên và Phương luôn nguyện cầu tình yêu của mình dù trôi qua hàng chục năm cũng sẽ như thuở ban đầu, dù cả hai có già vẫn bên nhau như hai dòng máu hòa làm một chẳng thể nào tách rời.
“ Ơi gió rung ngọn đèn vàng! Ôi gió theo lòng rộn ràng!” – Phải chăng đây là thể hiện niềm hân hoan và chúc mừng của thiên nhiên cho tình yêu của đôi trẻ. Dù gió có thổi thì ngọn đèn vàng vẫn rung rung thắp sáng, dù gió có lớn thì lòng người đón gió vẫn rộn ràng múa ca. “Mơ môi em hoa thơm trinh nguyên, mơ tay em mang bao yêu thương” – Tình yêu vẫn mãi trinh nguyên, không có sự toan tính, không có sự vụ lợi, chỉ đơn thuần là đôi trái tim hướng về nhau hòa chung một nhịp đập. Là sự lạc quan, là sự tin tưởng vào tình yêu, nắm tay nhau vượt qua hết những thử thách để đến cuối cùng đôi tình nhân vẫn vững bước mà sánh đôi cùng nhau.
“….Trên phố khuya âm thầm trong gió Đông
Trên phố khuya âm thầm như ngóng trông
Mắt thơ ngây màu môi sẽ phai nhanh
Tuổi yêu thương còn xanh.
Trong đêm đen tìm bóng em
Xanh xanh màu áo em
Nghiêng nghiêng màu tóc ngắn hoa cài
Môi xinh xinh lòng vắng tanh
Dịu buồn như mắt em còn xanh….”
Lê Uyên Phương dùng nốt nhạc, dùng ca từ mà vẽ nên một bức tranh chợ đêm vô cùng xinh đẹp. Cái tài tình của người nhạc sĩ khi chọn lọc cũng ca từ tưởng như đơn độc nhưng khi xếp cạnh nhau lại mang theo tầng ý nghĩa độc đáo, hòa vang cùng giai điệu ngọt ngào nhưng da diết như mang người nghe trải nghiệm khung cảnh chân thật.
Hình ảnh người con gái có đôi mắt thơ ngây, màu môi đã phai dần vì gió lạnh, mái tóc ngắn nghiêng nghiêng được điểm thêm bằng nhành hoa mới, tà áo xanh xanh đang bay phất phới trong gió nhẹ. Nàng đang lẳng lặng đứng im nơi đó để đợi chờ người thương, cảnh tượng đông người làm nàng lạc bước người yêu đã dấy lên nỗi buồn trong đôi mắt thơ ấy.
“….Em hỡi em đừng mơ Thu qua
Như áng mây chiều mau phôi pha
Như gió Đông thường mang đi xa
Một nụ cười thoáng qua.”
Một lời nhắn nhủ từ phía người con trai nghe thật cảm động: Chặng đường phía trước của đôi ta quả thực còn quá dài, anh sẽ chẳng thể nào khẳng định được em là người mà anh yêu nhất bởi chúng ta có thể sẽ chẳng dự đoán được tương lai mai sau, nhưng anh tin một điều rằng sẽ chẳng xuất hiện người nào anh yêu như anh đã từng yêu em. Vậy nên em đừng lo sợ mỗi mùa Thu qua, bởi áng mây chiều sẽ sớm phôi pha trôi qua ngày mới hay gió mùa Đông cũng chóng bị mang đi xa để lại một nụ cười thoáng nhẹ và một tia nắng xuân dịu êm. Anh cũng sẽ như vậy, cũng sẽ yêu em nhiều hơn mỗi ngày, cũng nguyện cầu cho tình đôi ta bền lâu qua mỗi phút giây. Nụ cười thoáng qua ấy sẽ là nụ cười hạnh phúc và thời gian sẽ minh chứng cho tình đôi ta luôn vĩnh hằng.
Những giai điệu bài hát “Đêm Chợ Phiên Mùa Đông” của nhạc sĩ Lê Uyên Phương mỗi khi cất lên, càng nghe càng nghiền ngẫm, càng thấy tin tưởng hơn về một tình yêu “trường tồn vĩnh cửu”. Cho ta tin vào hạnh phúc giản đơn nhưng làm cho người ta mãn nguyện đến suốt cuộc đời.
Với lối trình diễn chuyên về những ca khúc tự sáng tác qua phần diễn tấu guitar của Lê Minh Lập và hợp ca giọng bè cùng nữ ca sĩ Lê Uyên – Người bạn đời của nhạc sĩ, cặp đôi đã trở thành một hình ảnh quen thuộc và thân thương đối với khán giả yêu nhạc Việt Nam. Tuy nhạc tính của ông trải qua nhiều thể loại khác nhau từ Blues, Folk hay Pop thì nội dung bài hát mà họ gửi gắm đến khán giả vẫn là những cảm nhận trung thực nhất, tự nhiên nhất, nó được bộc bạch một cách chân thành để người nghe có thể cảm thụ được sâu nhất. Nên có thể nói, cặp đôi Lê Uyên Phương là cặp đôi song ca tự biên duy nhất của dòng nhạc tình ca Việt Nam được công chúng đón nhận nhiệt tình nhất thời bấy giờ.
Hoa ngân vang lời ái ân
Môi say cười gió Đông
Em mơ lời tha thiết ân cần
Sao sao ơi chờ gió đưa
Thì thầm trong bóng đêm dịu êm
Nghiêng cánh hoa chờ dư âm xa
Trong bóng đêm màu môi phôi pha
Nhưng mắt em ngời lên sao sa
Buồn như gió Thu vừa qua .
Sau lưng em đèn kết hoa
Mái tóc lộng gió xa
Em say ngàn câu hát chan hoà
Nhưng em ơi lòng cách xa
Nhạc buồn như tiếng ca đường khuya
Sao hỡi sao đừng rơi trong đêm
Mây hỡi mây đừng trôi qua nhanh
Như mắt môi tình yêu đang xanh
Rồi như lá hoa đầu Thu.
ĐK:
Ơi gió rung ngọn đèn vàng
Ôi gió theo lòng rộn ràng
Mơ môi em hoa thơm trinh nguyên
Mơ tay em mang bao yêu thương
Biết đâu rằng
Rồi mờ hơi sương.
Trên phố khuya âm thầm trong gió Đông
Trên phố khuya âm thầm như ngóng trông
Mắt thơ ngây màu môi sẽ phai nhanh
Tuổi yêu thương còn xanh.
Trong đêm đen tìm bóng em
Xanh xanh màu áo em
Nghiêng nghiêng màu tóc ngắn hoa cài
Môi xinh xinh lòng vắng tanh
Dịu buồn như mắt em còn xanh.
Em hỡi em đừng mơ Thu qua
Như áng mây chiều mau phôi pha
Như gío Đông thường mang đi xa
Một nụ cười thoáng qua.