Không ai có thể phủ nhận được tài năng của nhạc sĩ Tùng Giang, không chỉ là một tay chơi trống kiệt xuất mà còn là một nhạc sĩ tài ba dù số sáng tác của ông chỉ chiếm lượng ít nhưng vẫn được hầu hết khán giả đón nhận nhiệt tình và yêu thích đến tận bây giờ. Tuy nhiên, đó chưa phải là tất cả, thành tích đáng nể nhất của nhạc sĩ Tùng Giang chính là sự khai phá ra kỹ nghệ “phòng thu âm” các tác phẩm âm nhạc cho cộng đồng người Việt tại hải ngoại sau năm 1975. Không quá khi nói Tùng Giang chính là lá cờ tiên phong trong lĩnh vực này, ông không chỉ phổ biến mà còn lưu truyền hầu hết các tác phẩm có giá trị của Việt Nam từ những năm đầu khi kỹ thuật và máy móc cho thu âm và thu thanh còn đơn sơ, mộc mạc. Nhưng chính nhờ Tùng Giang mà nên âm nhạc Việt Nam tại hải ngoại không hề bị mai một đi và thêm phát triển. Những cuộn băng có giá trị của Khánh Ly, Lệ Thu, Từ Công Phụng, Phạm Duy,….đều do một tay Tùng Giang chăm chút và nắn nót từng câu hát, tiếng đàn
Nếu phải kể đến những tác phẩm tình ca nổi tiếng “ít nhưng chất lượng” của nhạc sĩ Tùng Giang đương nhiên phải nói đến ca khúc “Cuộc tình xưa” với lời hát hoài niệm về một mối lương duyên đã cũ, nhưng lại chẳng thể dùng thời gian để xóa nhòa đi những vết thương sâu trong tim. Tình khúc chính là tâm tình của một người con gái khi lỡ sa chân vào cạm bẫy của tình yêu, những ưu tư, những muộn phiền chất chứa như đang nói hộ tiếng lòng của hàng triệu con tim thiếu nữ tan vỡ vì tình. Những yêu thương vụng dại, những đổ vỡ sau một cuộc tình đã làm cho người con gái ấy như trưởng thành hơn, biết nghĩ suy hơn nhưng cũng e dè hơn khi bắt đầu một cuộc tình mới.
“Anh đã cho tôi, cho tôi lời hẹn hò
Anh đã cho tôi, cho tôi nhiều ước mơ
Anh đã cho tôi, những vòng tay ân ái
Và khung trời.. muôn vạn ánh trăng sao…”
Khi yêu có ai mà không thề non hẹn biển cùng nhau, có cánh mày râu nào mà chẳng nói nên câu: “Anh sẽ cho em một đời sau hạnh phúc, mình sẽ cùng nhau xây dựng mái nhà với đàn con thơ”. Nhưng rồi, có mấy cuộc tình có thể đi đến cuối cùng và thực hiện được mộng ước. Khi đã đắm mình trong tình cảm, cả hai chẳng còn biết đâu là ảo mộng, đâu là thực tế cuộc sống, dù biết nó sẽ chẳng thể nào thành hiện thực nhưng vẫn kiên quyết mà đâm đầu vào. Thế thì đã sao? Nó là tình yêu mà!
Cô nàng trong ca khúc “Cuộc tình xưa” của nhạc sĩ Tùng Giang cũng như thế. Nàng cũng được người thương hẹn thề son sắt: Nào là lời hẹn hò ngọt ngào dưới ánh trăng thanh lung linh sao trời; hay những ước mơ được xây đắp bằng lý tưởng, bằng những câu từ lãng mạn, vẽ nên viễn cảnh tương lai vô cùng tươi sáng. Và nàng hoàn toàn tin vào điều đó khi được ôm trọn trong vòng tay nhân tình, vòng tay ấm áp và rộng lớn, vòng tay tưởng chừng có thể bảo bọc và che chở cho nàng cả cuộc đời dài về sau.
“……Anh đã đưa tôi, đưa tôi vào mộng đẹp
Anh đã đưa tôi, đi vào phiếm tơ loan
Theo bước chân anh.. tới miền cỏ non xanh ngát
Quyện mây hồng, ghi dệt ngàn lời thơ….”
Không những thế, chàng trai còn từng bước đưa nàng vào mộng đẹp, mở ra một chân trời với bao khát vọng hạnh phúc lứa đôi – “Anh đã đưa tôi, đưa tôi vào mộng đẹp”, rồi lại mang nàng chìm đắm vào “phiếm tơ loan” xinh đẹp. Có lẽ là cô nàng mới lớn, cô nàng lần đầu tiên nếm được mật ngọt của tình yêu nên nàng đã “ngoan ngoãn” mà theo chân chàng “tới miền cỏ non xanh ngát”, bỏ lại phía sau lưng bao lời cản ngăn hay khuyên bảo, cứ thế mà dại khờ tin tưởng vào tình yêu thuở ban đầu. Cùng chàng sánh duyên “quyện mây hồng”, dệt nên những cung đàn yêu thương đầy nguyện ước bằng chính những câu hát đầy ý thơ, tưởng ngọt ngào nhưng nào ngờ chỉ toàn “gai độc”.
“……Lời mặn nồng mong manh tựa khói
Giọng nói ân tình phai theo tháng năm
Nghe xót xa giá buốt âm thầm
Giây tơ trùng điệp khúc buồn theo….”
Lời yêu thương mới đó vẫn còn thoảng nhẹ qua bên tai, vậy mà giờ đây chàng đã vụt bay như một làn khói mờ ảo mang theo những câu nói ân tình ngày nào rời xa mãi mãi. Để lại nơi đây một trái tim buốt giá với chằng chịt những vết thương, để lại những xót xa và ưu buồn dành riêng cho phận gái ngây thơ.
“……Anh nỡ quên sao, quên bao lời hẹn hò
Anh nỡ quên sao, quên bao chiều ước mơ
Nay sống cô đơn với niềm thương nỗi nhớ
Mượn cung đàn ghi lại cuộc tình xưa”
Ngồi lặng người nơi góc cũ, ngắm nhìn dòng người lũ lượt đến rồi đi, nàng như hồi tưởng từng mảng ký ức đã qua về chàng, về tình yêu đã từng ngọt ngào và son sắt, nhưng giờ chỉ là kỷ niệm cũ. Nàng trách thầm anh, tại sao lại nỡ lòng quên đi những câu hẹn thề ngày trước, tại sao lại nỡ quên đi những ước mơ mà đôi lứa từng dệt nên? Nhưng cô gái à! Thời gian ngọt ngào ngày trước đã qua thật rồi, không còn tồn tại bên cạnh nữa đâu, người ra đi đã có cho mình chặng đường mới và họ không còn thời gian để nhìn lại nàng khổ đau như thế nào đâu. Tại sao nàng lại phải làm điều ngu ngốc là níu kéo những hồi ức và tình cảm vốn ban đầu không thuộc về mình? Hãy học cách quên đi, học cách buông bỏ hoài thương để lòng đỡ đau, đỡ tủi – “Nay sống cô đơn với niềm thương nỗi nhớ, mượn cung đàn ghi lại cuộc tình xưa”.
“Cuộc tình xưa” của nhạc sĩ Tùng Giang đang nói hộ tiếng lòng của những cô gái nhỏ, vì quá đắm chìm trong tình yêu mà đến khi mọi mộng ước tan vỡ, lại không thể nào kìm chế được bản thân mà trở nên u mê, mất đi lý trí. Trong tình yêu, không thể nói con trai hay con gái là người khổ nhất mà chỉ nên nói người nào yêu nhiều hơn người đó chịu khổ hơn. Tại sao bản thân cứ phải đắm chìm hoài trong những kỷ niệm về một câu chuyện tình đã cũ? Tại sao cứ phải tưởng nhớ mãi một quá khứ đã từng hạnh phúc để cảm thấy tiếc thương và nhung nhớ? Ai cũng bảo sẽ không lưu luyến hay hoài thương về “cuộc tình xưa”, nhưng có mấy người làm được? Chỉ khi bản thân trở thành “người trong cuộc” mới có thể hiểu được cảm xúc của mình ra sao, tâm tư của mình thế nào, chỉ có trực tiếp trải qua mới có cái nhìn và lời khuyên chân thật cho người khác.
Anh đã cho tôi, cho tôi lời hẹn hò
Anh đã cho tôi, cho tôi nhiều ước mơ
Anh đã cho tôi, những vòng tay ân ái
Và khung trời.. muôn vạn ánh trăng sao
Anh đã đưa tôi, đưa tôi vào mộng đẹp
Anh đã đưa tôi, đi vào phiếm tơ loan
Theo bước chân anh.. tới miền cỏ non xanh ngát
Quyện mây hồng, ghi dệt ngàn lời thơ
Lời mặn nồng mong manh tựa khói
Giọng nói ân tình phai theo tháng năm
Nghe xót xa giá buốt âm thầm
Giây tơ trùng điệp khúc buồn theo
Anh nỡ quên sao, quên bao lời hẹn hò
Anh nỡ quên sao, quên bao chiều ước mơ
Nay sống cô đơn với niềm thương nỗi nhớ
Mượn cung đàn ghi lại cuộc tình xưa