Đài Phương Trang là một nhạc sĩ nhạc vàng nổi tiếng vào trước những năm 1975 của nền âm nhạc Việt Nam. Ông là Phạm Văn Tứ ngoài bút danh Đài Phương Trang, ông vẫn hay dùng những bút danh khác như: Thanh Viên, Phạm Vũ Anh Tứ, Phạm Tứ và Văn Tứ. Ông cho ra đời tác phẩm đầu tay vào năm 1966, viết chung cùng nhạc sĩ Anh Thy mang tên Bốn Màu Áo, ký tên bút danh là Thanh Viên. Sau đó là sự ra đời của rất nhiều nhạc khúc khác như Hoa Mười Giờ, Chuyến Xe Miền Tây, Tình Nghèo Có Nhau, Hai Mùa Noel….
Nổi tiếng với những bài tình ca não lòng ăn khách, ai cũng nghĩ rằng ông có cuộc đời tình ái hết sức lãng mạn nhưng thật ra không phải vậy. Chính nhạc sĩ Đài Phương Trang đã chia sẻ rằng ông đã được nghe và được chứng kiến những câu chuyện tình xung quanh mình, từ bạn bè hoặc những người xa lạ. Ông thấu hiểu những tâm tư của họ và đặt cảm xúc vào đó để viết nên những bài tình ca bất hủ. Ví như, ông từng chứng kiến một mối tình cảm động. Đó là một cặp trai gái yêu nhau nhưng bị gia đình ngăn cấm vì gia cảnh chàng trai nghèo khó, cô gái phải nghe lời cha mẹ rời bỏ chàng trai ấy và đi lấy chồng. Một thời gian sau, cả hai vô tình gặp lại nhưng cô gái cố ý tránh mặt tình cũ vì dẫu sao cô cũng đã có gia đình nên không muốn khơi gợi lại những chuyện xưa. Khi biết câu chuyện của họ, ông đã viết ca khúc Đừng Nhắc Chuyện Lòng dựa theo tâm sự của cô gái và Có Bao Giờ dựa theo tâm sự của chàng trai.
Phải rời xa nhau khi vẫn còn yêu thì quả thật không ai mà không đau buồn, mối tình dang dở ấy khiến người ngoài cuộc cũng phải xót xa. Với trái tim lãng mạn và đầy cảm xúc của một người nhạc sĩ, Đài Phương Trang như thay lời người trong cuộc thổ lộ những nỗi lòng thầm lặng. Nhạc phẩm Có Bao Giờ là những lời tâm sự của chàng trai.
Em có bao giờ nhớ kỉ niệm xưa
hai đứa chung một đường về đón đưa
nhà em đầu xóm lau thưa
nhà anh một mái tranh xiêu
tháng năm nắng dãi mưa dầu
Anh nhớ một lần chúng mình giận nhau
em bắt anh tìm nụ hồng biếu em
để em cài tóc cô dâu
cùng anh làm đám cưới như
mình thường gặp ngoài phố vui
Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Tuấn Vũ trình bày.
Trong tim mỗi người đều sẽ tồn tại những quá khứ mang tên người cũ và sẽ có những khoảnh khắc khiến tim đau vì người đó, nhưng có lẽ thứ khiến ta tiếc nuối nhất đó là kỷ niệm. Khi xa nhau rồi em có bao giờ nhớ về những kỷ niệm xưa, ở những góc phố quen thuộc hai đứa chung đường về đón đưa nhau, “nhà em đầu xóm lau thưa, nhà anh một mái tranh xiêu”, bao tháng năm nắng dãi mưa dầu.
Dù những kỷ niệm xưa cũ khiến anh đau đớn nhưng anh chẳng muốn quên đi những gì đã trải qua khi cuộc tình kết thúc, vì với anh đó là quãng thời gian tuyệt vời mà không phải trong cuộc đời ta lúc nào cũng có được, không phải ai cũng được trải qua. Anh nhớ những lúc đôi ta giận hờn, nhớ khi em bắt anh tìm nụ hồng tặng em, để cài tóc làm cô dâu cùng anh làm đám cưới như bao cặp đôi hạnh phúc ngoài kia. Khi đôi ta hạnh phúc trong tình yêu thì những kỷ niệm đó là những khoảng thời gian vui vẻ tay trong tay bên nhau với muôn vàng lời hứa hẹn về một cuộc sống tương lai màu hồng, là những gia vị giúp cho tình yêu thêm thăng hoa. Còn khi xa nhau rồi, màu hồng không còn đổi lại đó là một màu xám xịt thì những kỷ niệm này như mây đen bao phủ trên bầu trời u ám, như những nhát dao cứa vào tim. Sao những kỷ niệm đó chẳng thể ngủ yên, ngủ yên thì nó sẽ không làm anh đau nữa, nhưng tâm trí anh lại cứ khơi gợi lên, không ngừng nhớ thương những ngày xưa cũ.
Nhưng nay thôi đã hết thật rồi
kỉ niệm chỉ là bóng mây mà thôi
bao năm chia cách bây giờ gặp nhau
hai đứa ngỡ ngàng nhìn nhau
nghe lòng nức nở quặn đau
Xưa nếu anh tỏ nỗi lòng cùng em
đâu có bây giờ lòng đau xót thêm
thì thôi đừng nhắc khơi chi
chuyện xưa hãy cố quên đi
đừng để sầu hoen ướt mi …
Yêu thương mãi còn đó, nhưng chẳng còn cơ hội nào cho chúng ta nữa. Tình yêu cũng giống như một khúc nhạc, có mở đầu, cao trào, rồi phải kết thúc, kỷ niệm chính là những gì lưu lại trong ta sau mỗi cuộc tình. Và kỷ niệm thì mãi cũng chỉ là kỷ niệm, chỉ là bóng mây mà thôi, khi mây bay đi, bóng mây không còn đó nữa, ta sẽ quay lại với thực tại. Những ký ức đã cũ thì khi nhìn lại ta vẫn sẽ thấy yêu thương đó hiện hữu, anh sẽ không thể quên, chỉ là anh sẽ chấp nhận nó thoáng qua cuộc đời mình như một áng mây trôi cuối ngày….
Những nỗi nhớ chẳng thể nào phai, những yêu thương chưa gửi trọn vẹn, nhưng chỉ có thể mỉm cười và chấp nhận tất cả. Con đường ấy bây giờ là con đường cũ, cánh hoa hồng ngày xưa cũng đã tàn, kỷ niệm là kỷ niệm cũ, em và anh cũng là hai con người cũ, gặp lại nhau nhìn nhau ngỡ ngàng, nghe lòng nức nở quặn đau nhưng chẳng thể nối lại tình xưa. Giá ngày xưa anh tỏ nỗi lòng cùng em thì giờ có lẽ chẳng xót xa đến vậy. Nhưng dẫu sao mọi thứ đã là chuyện cũ, chỉ có thể thốt lên hai chữ đã từng. Hãy để thời gian cứ thế cuốn cả hai chúng ta vào những mối bận tâm khác, kỷ niệm vẫn còn đó, ký ức vẫn không thể nào xoá đi, nhưng có lẽ anh nên giấu kín và ném nó sâu vào bên trong, nơi mà không ai có thể nhìn thấy.
Nhạc phẩm Có Bao Giờ như một áng thơ buồn não nề, ở đó ta cảm nhận được bao suy tư buồn bã trong một cung bậc trầm lắng của tình yêu. Những nỗi đau hay những vết thương lòng nếu chưa lành thì những kỷ niệm sẽ là những nhát cắt làm vết thương đó sâu thêm. Một ngày bất chợt nhớ thương người quá nhiều, nhớ thương mãi cuộc tình đã xa. Tự dưng chạnh lòng khi bắt gặp lại những ảnh hình nhạt nhòa ngày cũ.
Em có bao giờ nhớ kỉ niệm xưa
Hai đứa chung một đường về đón đưa
Nhà em đầu xóm lau thưa
Nhà anh một mái tranh xiêu
Tháng năm nắng dãi mưa dầu…
Anh nhớ một lần chúng mình giận nhau
Em bắt anh tìm nụ hồng biếu em
Để em cài tóc cô dâu
Cùng anh làm đám cưới như
mình thường gặp ngoài phố vui…
Nhưng nay thôi đã hết thật rồi
Kỉ niệm chỉ là bóng mây mà thôi
Bao năm chia cách bây giờ gặp nhau
Hai đứa ngỡ ngàng nhìn nhau
Nghe lòng nức nở quặn đau…
Xưa nếu anh tỏ nỗi lòng cùng em
Đâu có bây giờ lòng đau xót thêm
Thì thôi đừng nhắc khơi chi
Chuyện xưa hãy cố quên đi
Đừng để sầu hoen ướt mi…
Em có bao giờ nhớ kỉ niệm xưa
Hai đứa chung một đường về đón đưa
Nhà em đầu xóm lau thưa
Nhà anh một mái tranh xiêu
Tháng năm nắng dãi mưa dầu…
Anh nhớ một lần chúng mình giận nhau
Em bắt anh tìm nụ hồng biếu em
Để em cài tóc cô dâu
Cùng anh làm đám cưới như
mình thường gặp ngoài phố vui…
Nhưng nay thôi đã hết thật rồi
Kỉ niệm chỉ là bóng mây mà thôi
Bao năm chia cách bây giờ gặp nhau
Hai đứa ngỡ ngàng nhìn nhau
Nghe lòng nức nở quặn đau…
Xưa nếu anh tỏ nỗi lòng cùng em
Đâu có bây giờ lòng đau xót thêm
Thì thôi đừng nhắc khơi chi
Chuyện xưa hãy cố quên đi
Đừng để sầu hoen ướt mi…