“Chúng Mình Ba Đứa” – Đôi lời gửi tặng nhau trước khi bước chân vào nơi sa trường đầy hiểm nguy

“CHÚNG MÌNH BA ĐỨA” là một nhạc phẩm được tạo nên bởi hai người nhạc sĩ tài hoa – Nhạc sĩ Song Ngọc và nhạc sĩ Hoài Linh. Bài hát được nhạc sĩ Song Ngọc đảm nhận phần nhạc, còn về phần lời là của nhạc sĩ Hoài Linh. Bởi giới nghệ sĩ thời bấy giờ, Hoài Linh được lan truyền là một người viết lời hay và tràn đầy chất thi ca lãng mạn. Nên việc ông viết phần lời luôn là điều dễ hiểu.

Nhạc sĩ Hoài Linh (bên trái) và Nhạc sĩ Song Ngọc (bên phải)

Nhạc sĩ Song Ngọc được biết đến là một người nhạc sĩ Mỹ gốc Việt, ông được biết đến từ trước năm 1975 trong dòng nhạc miền Nam Việt Nam với những ca khúc về tình yêu lãng mạn và cũng có đôi chút đau thương. Tạm biệt cõi trần thế vào độ tuổi 75, nhưng ông đã kịp để lại cho nền âm nhạc nước nhà khá nhiều nhạc phẩm nổi bật, cả về tình yêu và tình lính chiến, trong đó không thể thiếu: “Xin gọi nhau là cố nhân”, “Hương đồng gió nội”, “Tiễn đưa”, “Nó và Tôi”,…

Còn về phần nhạc sĩ Hoài Linh thì ai ai trong giới cũng biết nhạc của ông rất đa dạng về chủ đề, từ tình cảm đôi lứa: “Áo em chưa mặc một lần”, “Thiệp hồng anh viết tên em”, “Về đâu mái tóc người thương”,...cho đến những chủ đề về người lính nơi vùng chiến khu: “Tám nẻo đường thành”, “Xin tròn tuổi loạn”, “Lá thư trần thế”,…Lời ca trong từng bài hát của nhạc sĩ Hoài Linh vô cùng bay bướm và có vần có điệu, luôn đậm chất thơ trong mỗi ca từ.

https://www.youtube.com/watch?v=TCSOj3EvO_s

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc Chúng Mình Ba Đứa do Trường Vũ & Mạnh Quỳnh & Mạnh Đình trình bày.

“CHÚNG MÌNH BA ĐỨA” là bài hát được viết nên như một lời nhắn gửi của tác giả với những người bạn của mình khi bước chân vào nơi cнιếɴ тʀườɴԍ khắc nghiệt và đầy gian truân. Ba chàng trai với ba tính cách khác biệt, tưởng chừng như chẳng thể làm bạn, chẳng thể có chung tiếng nói, nhưng trời đình ba đứa thành tri kỷ. Dù ba người, mỗi đứa mỗi nơi, mỗi đứa mỗi lý tưởng, nhưng tình bạn luôn vĩnh hằng, vẫn bền bỉ theo năm tháng.

“Mình có ba người, vừa đúng nét đôi mươi

Những chiều mây lưng đồi, tầm mắt hướng xa xôi,

Ngày sau một hai trong ba đứa, không chung đường

Chắc nhớ nhau nhiều lắm

 

Người lướt mây trời, vui kiếp sống không trung

Với một kẻ đi tìm, vào sóng nước mênh mông

Còn riêng mình tôi vai ba lô, về khu chiến

Nghe đường dài thêm…”

Phải chăng tác giả đang muốn khoe cùng chúng ta rằng, tác giả cũng có bạn? Tác giả có hai người bạn, tất cả đều còn tuổi đôi mươi – cái tuổi xuân xanh và tràn đầy nhiệt huyết, nên mỗi người đều có một lý tưởng, một hoài bão riêng. Nhớ những chiều nào còn chung bước, ngắm nhìn trời dần buông, ánh trời dần thay đổi…..Nhưng giờ đây, sắp phải lìa xa, sắp phải mỗi đứa một phương trời – Nếu ngày đó đến “Chắc nhớ nhau nhiều lắm”.

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Duy Khánh trình bày.

Nhưng biết phải làm sao? Chúng ta đều phải có nghĩa vụ bảo vệ nền hòa bình của Tổ quốc này, bảo vệ sự bình yên của đất nước này. Một người bạn phải suốt ngày sống trên không trung, một người thì phải giữ yên vùng biển. Còn thân tác giả thì phải mang trên vai balo, quay trở về vùng chiến khu….Chúng ta sẽ gặp lại, để cùng nhau ôn chuyện cũ, để kể nhau nghe những chuyện xảy ra nơi chiến khu,…và đó chắc cũng là ngày đất nước giành được nền độc lập….Nhưng con đường này chắc cũng còn xa lắm….

“…Chia tay thế là đường ai nấy đi, cũng là màu xanh chiến y

Chỉ gặp nhau thoáng như làn gió, với nét viết trong thơ

Đôi khi thấy buồn về thăm chốn xưa, đôi mắt đẹp mà cả ba đứa ưa

Xa em vài tháng mà giờ trăng tròn lắm, muốn hoài ghé thăm…”

 Gặp nhau chỉ trong chốc lát, rồi lại phải chia tay trong niềm tiếc nuối. Ba đứa từng sinh sống cùng nhau trong một làng quê, cùng nhau thầm thương trộm nhớ một cô em gái, từng suốt ngày quay quanh nhau. Thế mà giờ chỉ có thể gặp nhau chỉ vỏn vẹn vài phút, hoặc gửi nhau đôi lời hỏi thăm thư từ, thoáng qua như một cơn gió, nhanh chóng và dứt khoát.

Lắm lúc cũng buồn tủi, cùng nhớ thương miền quê xưa, nơi tuổi thơ chẳng buồn chẳng nghĩ, đôi khi cũng muốn về lại quê xưa để thăm chốn cũ, thăm hỏi lại người em xưa….Hồi ra đi em vẫn còn bé, không ngờ chỉ sau có vài tháng cách xa em đã ở độ tuổi trăng tròn. Càng làm cho lòng của cả ba thêm nôn nao, thêm phần thương nhớ.

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Trường Vũ trình bày.

“…Mình có ba người, mà kiếp sống buông trôi

Đứa này ở ven trời, thì đứa khác ra khơi,

Hợp xong lại tan, trong giây lát xa không đành

Thế mới thương đời lính…” 

Đôi khi lòng cũng chạnh, khi mang danh có bạn có bè, nhưng chẳng khi nào gặp mặt đầy đủ cùng nhau – “Đứa ở ven trời, thì đứa khác ra khơi” – Luôn trong trạng thái không trọn vẹn của cuộc gặp gỡ. Nhưng biết làm sao khi thân sống trong cảnh đất nước cнιếɴ тʀᴀɴн, cuộc gặp gỡ chưa nóng đã vội nói câu chào tạm biệt – “Thế mới thương đời lính…”

“….Đường phố khuya rồi, chênh chếch bóng trăng soi

Uống cạn hết ly này, ghi nhớ mãi đêm nay

Mình ba người tuy không gian, chia làm muôn lối

Nhưng là một thôi…”

Trong mỗi chúng ta ai cũng có một câu chuyện cho riêng mình, và tác giả đã đưa chúng ta vào câu chuyện tình bạn của chính mình. Một tình bạn đẹp, dù có mỗi đứa một phương, nhưng quy kết thì chúng ta vẫn như ở gần nhau, vẫn chung lý tưởng và tình bạn ta mãi vững bền.

Trong đêm khuya, phố vắng tanh, chỉ có chiếc bóng của tác giả là lẻ loi trên đường, được soi sáng bằng ánh trăng cô đơn. Dù vậy, tác giả vẫn luôn ghi nhớ mãi tình bạn của mình, bởi bạn bè là thấu hiểu cho nhau, cảm thông và biết chia sẻ với nhau. Nên dù ba người ở ba khung trời khác nhau, lối đi cũng được chia làm vạn lối thì cũng sẽ không sao, chúng ta vẫn như keo sơn mà gắn bó thành một.

CHÚNG MÌNH BA ĐỨA” là một trong những sáng tác bất hủ của bộ đôi nhạc sĩ Hoài Linh và Song Ngọc. Nó không chỉ kể về nỗi niềm của người lính chiến khi phải rời xa quê hương, bước chân vào nơi đầy lửa đạи có bao nhiêu nhớ thương, mà còn tôn vinh một tình bạn đẹp của chiến sĩ. Với lời ca đầy chất thơ và giai điệu bay bổng, hai nhạc sĩ như đưa ta vào một chốn bình yên ở nơi đầy вσм đạи, nơi đầy lãng mạn với lửa đạи cнιếɴ тʀᴀɴн.

Trích lời bài hát Chúng Mình Ba Đứa:

Mình có ba người
Vừa đúng nét đôi mươi
Những chiều mây lưng đồi
Tầm mắt hướng xa xôi,
Ngày sau một hai trong ba đứa
Không chung đường
Chắc nhớ nhau nhiều lắm

Người lướt mây trời
Vui kiếp sống không trung
Với một kẻ đi tìm
Vào sóng nước mênh mông
Còn riêng mình tôi vai ba lô
Về khu chiến
Nghe đường dài thêm

Chia tay thế là đường ai nấy đi
Cũng là màu xanh chiến y
Chỉ gặp nhau thoáng như làn gió
Với nét viết trong thơ
Đôi khi thấy buồn về thăm chốn xưa
Đôi mắt đẹp mà cả ba đứa ưa
Xa em vài tháng mà giờ trăng tròn lắm
Muốn hoài ghé thăm

Mình có ba người
Mà kiếp sống buông trôi
Đứa này ở ven trời
Thì đứa khác ra khơi,
Hợp xong lại tan
Trong giây lát xa không đành
Thế mới thương đời lính

Đường phố khuya rồi
Chênh chếch bóng trăng soi
Uống cạn hết ly này
Ghi nhớ mãi đêm nay
Mình ba người tuy không gian
Chia làm muôn lối
Nhưng là một thôi…

1/5 - (1 bình chọn)

Viết một bình luận