Khi bạn trao cho một ai đó cả con tim của mình, nó không bao giờ là sự đảm bảo rằng họ sẽ yêu bạn như cách bạn đã yêu họ, đừng mong chờ điều ngược lại ở người mình yêu. Bởi tình yêu luôn mang đến cho ta nhiều đau khổ hơn là hạnh phúc vui tươi. Những giây phút thăng hoa trong một câu chuyện tình thường vô cùng ngắn ngủi, chỉ có những thất vọng, chán chường, giận hờn và khổ đau là đeo đuổi dai dẳng. Ai cũng mong cầu một tình yêu trọn vẹn, nhưng mấy ai đạt được điều đó, đến cả người nhạc sĩ tài hoa hiền lành như Phạm Đình Chương còn khổ sở vì cuộc hôn nhân rạn nứt.
Nhạc sĩ Phạm Đình Chương là một trong những nhạc sĩ tiêu biểu của dòng nhạc tiền chiến, ông đã từng có một cuộc hôn nhân “đẹp như mơ” với “minh tinh màn bạc” Khánh Ngọc – ca sĩ, diễn viên – một ngôi sao nức tiếng lúc bấy giờ. Khánh Ngọc chính là người vợ đầu tiên của Phạm Đình Chương và cũng là người phụ nữ ông hết mực yêu thương và chiều chuộng. Ông đã sáng tác rất nhiều ca khúc “nịnh” vợ và cũng chính giọng hát ngọt ngào làm say mê lòng người của ca sĩ Khánh Ngọc đã đưa các nhạc phẩm của nhạc sĩ lên những nốt cao thăng hoa, đến gần hơn với công chúng. Cô được biết đến với vẻ đẹp cuốn hút và đầy quyến rũ, nét hiện đại của người phụ nữ phương Tây, luôn nổi bật giữa đám đông.
Trong thời gian mặn nồng của đôi vợ chồng trẻ, Phạm Đình Chương đã nghe phong phanh những thông tin không hay về vợ mình, nhưng vì tình yêu với vợ mà ông lựa chọn tin tưởng, lựa chọn bỏ ngoài tai tất cả lời đàm tiếu. Nhưng đến một ngày, ông chẳng thể nào làm ngơ mà phải buộc bản thân chấp nhận sự thật ấy, khi phát hiện người vợ mình hết mực yêu thương ngoại tình với chính anh ruột của mình – nhạc sĩ Phạm Duy, nhạc sĩ Phạm Đình Chương đã bị giằng xé trong muôn ngàn nỗi đau và tuyệt vọng. Chấp nhận ly hôn, chấp nhận buông tay mối tình sâu đậm, người nhạc sĩ ấy chìm đắm vào men rượu, mất hết niềm tin, ôm một vết thương lòng quá lớn mà trải qua cuộc sống hàng ngày.
Sau sự tan vỡ của một gia đình tiếng tăm, Phạm Đình Chương bắt đầu viết tình ca, ép mình vào những nỗi đau khôn nguôi. Ông mang tâm tư của một trái tim chứa đầy vết xước, đem những tổn thương của bản thân vào những ca khúc, trong đó có nhạc phẩm “ĐÊM CUỐI CÙNG” – Một ca khúc buồn da diết, khiến người nghe cảm nhận được từng nỗi đau của tác giả, sự buốt giá ôm trọn tâm can kẻ si tình.
“Đêm nay đêm cuối cùng gần nhau.
Lệ buồn rưng rưng, lời hát thương đau.
Nhịp bước bâng khuâng ngoài phố lạnh.
Giọt sầu rơi rớt hồn phiêu linh
Nắm tay không rời
Cố hé run run môi cười.
Lúc chia tay bên trời tiếc thương.
Em ơi đêm cuối cùng gần nhau.
Hẹn rằng một ngày mai nối mộng ban đầu….”
Lời tâm sự nghe như rất nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ lại như cứa vào tim gan người nghe. “Đêm nay đêm cuối cùng” của hai con người sắp phải xa nhau, những giây phút đếm ngược trong thời điểm này dường như trôi nhanh hơn bất cứ lúc nào, nhưng người muốn đi thì giữ nhau bằng cách nào được. Tác giả chỉ đành trân trọng từng phút đồng hồ bên nhau, để ngày mai trên con phố lạnh chỉ còn lại một bóng người cô độc, những giọt sầu rớt xuống chẳng có người ủi an. Một khung cảnh đau thương được mở ra ngay chính đoạn đầu của bài hát như đưa người nghe vào tận cùng sự mất mát của tác giả.
Giây phút cuối cùng này chỉ mong đôi ta thật lòng dành chút tình cảm còn sót lại cho nhau, đê ngày mai khi cách xa, chúng ta sẽ như hai kẻ xa lạ đã từng quen biết. Nắm lấy đôi tay tưởng sẽ cùng mình đi đến cuối đời, nở một nụ cười run run nơi khóe môi như một lời chúc thật tâm mong người sẽ tìm thấy hạnh phúc mới. “Đêm cuối cùng gần nhau” anh chỉ mong đây không thật sự là lần cuối mình ở bên nhau, nguyện cầu cho kiếp sau tình ta sẽ như “mộng ban đầu” nhưng đừng kết thúc như hiện tại.
Với một người đã muốn ra đi thì có hàng trăm câu hỏi cùng hàng vạn câu thương, cũng chỉ là dư thừa. Với họ lúc này chỉ là sự phiền toái. Nước mắt của bạn ở thời điểm này chỉ là sự hèn nhát và yếu đuối trong lòng đối phương, nó sẽ chẳng níu giữ được bước chân của người ra đi. Đừng cho họ thấy nước mắt của bạn ở giây phút cuối cùng này hay những lời yêu thương khổ sở, mà thay vào đó hãy là một nụ cười nhẹ nhàng để họ lưu tâm bạn nhiều hơn. Vì đối phương chỉ thắc mắc tại sao bạn cười khi chia tay, chứ chẳng ai để ý giọt lệ lúc tình tan vỡ.
“….Em ơi đừng khóc sầu chia ly.
Vì lệ tuôn rơi làm héo xuân thì.
Dù đêm sâu như hồn chúng mình
Dù quan san cách trở mong manh.
Hãy tin một niềm
Nỗi nhớ nhung xưa ven tuyền.
Sẽ cho ngày về thắm duyên.
Em ơi đêm cuối cùng gần nhau.
Sợ rằng một ngày mai giấc mộng không thành.”
Mừng thay cho người nhạc sĩ ấy đã không quá bi lụy trong tình yêu, ông vẫn họ đừng quá sầu khổ như mình, đừng tuôn lệ nhiều cho phí hoài tuổi thanh xuân. Đôi tình lữ từng có biết bao mộng đẹp, từng có thứ hạnh phúc mà bao người mơ ước nhưng giờ tình đó cũng như một sợi chỉ mỏng manh, lỡ vướng vào là đứt thành từng đoạn nhỏ. Còn lại nơi đây là sự nhớ nhung khôn nguôi, niềm ước ao cho đoạn tình ấy được kết nối lần nữa để xây mộng kết duyên nhưng lại sợ – sợ một lần nếm trải lại nỗi đau ấy.
Không biết nên nói Phạm Đình Chương cao thượng hay bảo ông ngu khờ? Ông mong cầu vợ mình có thể nhanh chóng bình tâm sau cuộc hôn nhân tan vỡ, nhưng chính bản thân lại chìm đắm trong khổ đau suốt 10 năm trời. Người ta nói thời gian là liều thuốc tiên có thể chữa lành mọi vết thương, với một người thương yêu vợ con như Phạm Đình Chương, xem gia đình là tất cả như nhạc sĩ thì liều thuốc này có vẻ phải uống rất lâu và chữa lành sau 10 năm ròng rã
Trên đời này lấy đâu ra sự trường tồn, nên đừng dại dột mà tin vào sự vĩnh cửu của tình yêu đôi lứa. Nếu có một ngày hai đứa chia xa, đừng suy nghĩ bản thân không đủ tốt mà chỉ là cái tốt của mình không còn phù hợp với họ nữa thôi. “ĐÊM CUỐI CÙNG” như lời an ủi của nhạc sĩ cho chính bản thân mình, chỉ duy nhất đêm nay thôi, đau khổ chỉ một đêm này nữa rồi ngày mai bình tâm trở lại với cuộc sống thường nhật, vui vẻ và mong cầu cho tương lai. Nhưng dường như lời an ủi ấy chẳng có tác dụng lớn, nó chỉ khiến cho người nghe nhạc càng thêm đồng cảm và thương xót cho người nhạc sĩ si tình.
Đêm nay đêm cuối cùng gần nhau.
Lệ buồn rưng rưng, lời hát thương đau.
Nhịp bước bâng khuâng ngoài phố lạnh.
Giọt sầu rơi rớt hồn phiêu linh.
Nắm tay không rời
Cố hé run run môi cười.
Lúc chia tay bên trời tiếc thương.
Em ơi đêm cuối cùng gần nhau.
Hẹn rằng một ngày mai nối mộng ban đầu.
Em ơi đừng khóc sầu chia ly.
Vì lệ tuôn rơi làm héo xuân thì.
Dù đêm sâu như hồn chúng mình
Dù quan san cách trở mong manh.
Hãy tin một niềm
Nỗi nhớ nhung xưa ven tuyền.
Sẽ cho ngày về thắm duyên.
Em ơi đêm cuối cùng gần nhau.
Sợ rằng một ngày mai giấc mộng không thành.