Ca khúc Pháp: Je n’pourrai jamais t’oublier (tạm dịch: Em sẽ chẳng bao giờ có thể quên anh) do Emil Dimitrov (1940-2005) và Patricia Carli (sinh năm 1938) sáng tác vào năm 1970. Phiên bản tiếng Pháp được những người yêu nhạc trên thế giới biết đến với giọng hát của Nicoletta. Ca khúc này được Phạm Duy đặt lời Việt với tựa đề Nhớ anh mà thôi. Năm 1991, Nhật Ngân đặt một lời Việt khác với tên Mưa trên biển vắng. So với nguyên bản thì lời của Phạm Duy sát nghĩa hơn nhưng Mưa trên biển vắng phổ biến và được công chúng đón nhận nhiều hơn.
Nội dung của bài Je n’pourrai jamais t’oublier nói về cuộc gặp gỡ bất ngờ trên đường phố, hai tình nhân cũ gặp lại nhau sau bao năm tháng xa cách. Thế nhưng giây phút tái ngộ ấy lại diễn ra trong nỗi ngỡ ngàng, thực tế hơi phũ phàng cho thấy mối nhân duyên thật sự bẽ bàng. Tình sử tưởng chừng sống mãi với năm tháng, nào ngờ từ lâu đã sang trang ….
Trong nguyên tác vốn không có cảnh mưa, nhưng ở “Mưa trên biển vắng”, chính cơn “mưa buồn mãi rơi trên biển xưa âm thầm” đã tạo nên ấn tượng của nhạc khúc này. Nhật Ngân đã chỉ dùng vỏn vẹn bốn câu hát mở đầu để vẽ bức tranh mưa trên biển. Mưa cứ rơi, rơi mãi trên biển vắng, nhớ khi nào thuở còn yêu, tại nơi biển này “đêm nao tình trao êm đềm”.
Mưa buồn mãi rơi trên biển xưa âm thầm
Ôi biển vắng đêm nao tình trao êm đềm
Cơn sóng nào gợi lên nỗi đau trong em
Bao nhiêu chiều lang thang một mình.
Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Ngọc Lan trình bày.
Nhưng nay con sóng vẫn vỗ bờ, bãi biển im lìm vẫn nằm đấy, chỉ là chuyện tình chúng mình nay đã không còn. Ngắm nhìn “cơn sóng” vỗ bờ mà nghe “nỗi đau trong em”, nỗi đau của “cảnh còn nhưng người đã mất và tình đã tan”. Ngày nào có đôi, có cặp, nay chỉ lại một mình em “bao nhiêu chiều lang thang một mình” trên khắp con phố ta từng đi cùng nhau.
Khi xưa, bên bờ biển vắng, ánh trăng bờ cát và cơn sóng vỗ như những chứng nhân cho câu chuyện tình của chúng ta. Nay những cảnh vật ấy vẫn vẹn nguyên, chỉ là ta đã xa nhau, kỷ niệm ngọt ngào và hạnh phúc khi xưa nay hóa bi thương và sầu đau.
Anh giờ đã như mây dạt trôi phương nào?
Em còn mãi nơi đây ngồi ôm kỷ niệm
Ôi cách biệt đêm nào bước chân đôi ta
âm thầm sóng đã xóa nhòa những bước êm
Nay anh đã đi xa “như mây dạt trôi phương nào?”, anh đã rời xa em đến một nơi rất xa, nơi mà em không biết đến. Chỉ còn lại nơi đây, mình em ôm hoài kỷ niệm xưa, mình em gặm nhấm nỗi đau thương của một cuộc tình tan vỡ “em còn mãi nơi đây ngồi ôm kỷ niệm”. “Ôi cách biệt đêm nào bước chân đôi ta”, hay do chính con sóng của đại dương vô vào bờ xóa nhòa dấu chân mình in trên cát, con sóng đời đưa đẩy, để rồi ta lạc nhau giữa những bão giông của cuộc đời.
Ai đó đã từng nói “một lần buông tay, cả đời đều lạc nhau”, có lẽ, anh và em, chúng ta đã thật sự lạc nhau giữa con sóng đời trào dâng. Những tưởng rằng ta vẫn luôn nắm chặt tay bước đi cùng nhau, nhưng đâu ai ngờ… cơn sóng xô, ta lạc nhau rồi…
Tình như bóng mây,
ngàn năm vẫn bay
Mây ơi mây hỡi,
cánh mây giang hồ
Ngày tháng lênh đênh,
bờ bến nơi đâu ?
Biết chăng tình em,
mãi luôn chờ mong!
Với em, tình mình vẫn mãi như bóng mây “ngàn năm vẫn hay”, chỉ là bóng mây ấy vừa trường tồn ngàn năm, lại vừa xa vời, đám mây ấy trên cao, nơi em không với tay lấy được. Phải chăng chuyện tình mình cũng vậy, dù đẹp đến ngàn năm sau nhưng em vẫn không thể nắm lấy? Mây kia trôi vẫn cứ trôi, trôi về một phương trời của “canh mây giang hồ”, lang bạc khắc muôn nơi. Và anh cũng như áng mây kia, luôn trôi về nơi xa, em chỉ có thể ngóng theo đợi chờ. “Ngày tháng lênh đênh/ bờ bến nơi đâu?”, chúng ta cứ phiêu bạc và lênh đênh một cách lẻ loi giữa con sông của cuộc đời. Chỉ mong rằng, dù anh có nơi đâu hãy “biết chăng tình em/ mãi luôn chờ mong”.
So với bản gốc tiếng Pháp, “Mưa trên biển vắng” có phần thoát ý và không sát nghĩa nhưng về nội dung và ý nghĩa của một tình yêu ngàn năm mãi đợi chờ vẫn được nhạc sĩ Nhật Ngân giữ lại. Ai đã yêu, đang yêu chắc có lẽ đều thấu hiểu cảm giác muốn nắm chặt đôi tay nhau, cùng nhau đi suốt kiếp, đi trọn một đời trong ái ân tình nồng. Chỉ là ta đâu biết, cái nắm tay muốn đi cả đời cùng nhau phải vượt bao cơn bão giông của cuộc sống. Mà một lần buông tay nhau, thì đời ta đã hai ngã rẽ và thất lạc nhau giữa đời đông người qua. Ta vẫn sẽ mãi đợi một người, vẫn sẽ nhớ mãi một người, nhưng… ta lại không biết người có nhớ ta không? người có hiểu rằng ta vẫn mãi đợi người quay về?
“Mưa trên biển vắng”, một ca khúc về tình yêu thủy chung ngàn năm, dẫu có chia xa trái tim vẫn dành trọn cho một bóng hình. Một chút đau lòng len lỏi nơi trái tim người nghe, chút cảm thương cho sự đợi chờ của người con gái ấy và cả sự cảm phục trước tình yêu không đổi của cô. Và cảm ơn người nhạc sĩ tài hoa Nhật Ngân đã thêm một ca khúc hay, một bông hoa đẹp trong vườn hoa âm nhạc của nước nhà.
Mưa buồn mãi rơi trên biển xưa âm thầm
Ôi biển vắng đêm nao tình trao êm đềm
Cơn sóng nào gợi lên nỗi đau trong em
bao nhiêu chiều lang thang một mình.
Anh giờ đã như mây dạt trôi phương nào?
Em còn mãi nơi đây ngồi ôm kỷ niệm
Ôi cách biệt đêm nào bước chân đôi ta
âm thầm sóng đã xóa nhòa những bước êm
Tình như bóng mây,
ngàn năm vẫn bay
Mây ơi mây hỡi,
cánh mây giang hồ
Ngày tháng lênh đênh,
bờ bến nơi đâu ?
Biết chăng tình em,
mãi luôn chờ mong!