Bài hát “HAI SẮC HOA TIGON” ( Một mùa thu trước) của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh được phổ nhạc từ tác phẩm thơ nổi tiếng cùng tên của một nhà thơ ẩn danh đã gợi lại cho người yêu thơ một giai thoại thú vị trong văn học nước nhà. Những lời ca trong bài hát là cả một chuyện tình buồn của người nghệ sĩ và chuyện tình thơ cũng bắt đầu từ những kỷ niệm êm đềm với loài hoa có cái tên Tây ấy. Chắn hẳn rằng khi nhắc đến hoa ti gôn chúng ta sẽ nhớ ngay đến bài hai sắc hoa ti-gôn khiến cho bao con tim phải xúc động nghẹn ngào. Một loài hoa đẹp với sắc hồng rực rỡ nhưng lại ẩn chứa một câu chuyện tình yêu buồn không trọn vẹn
“Một chiều thu trước khi nắng chiều nhuộm vàng tóc ai
Khi hoàng hôn tới đôi người chung lối lúc hoa nở trên bước đi
Vuốt tóc người yêu anh nhìn đường xa hoang vắng
Nhặt cánh tigôn anh bảo rằng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi”
Hình ảnh nhặt cánh ti-gôn làm tôi nghĩ ngay đến biểu tượng của trái tim tan vỡ, sự chia ly, cách xa. Nó khiến cho con người ta cảm nhận một nỗi buồn sâu sắc khi tình yêu mãnh liệt không thể có một kết cục đẹp. Tình yêu tan vỡ, chia lìa, trái tim vỡ đôi như bông hoa ti-gôn kia khi nở không còn nguyên vẹn là một trái tim. Dù trong tình yêu, không có khái niệm hai người “hòa làm một” – chúng ta vẫn có cuộc sống riêng của mình, vẫn tách biệt trong cuộc sống cá nhân, vẫn có suy nghĩ và tinh thần độc lập, sẽ có những điểm giao nhau tạo nên ảnh hưởng lớn trong cuộc đời người còn lại. Chuyện tình buồn của người nghệ sĩ và người em gái xanh tuổi đời vừa chớm, mãi mãi chẳng nên duyên. Họ như hai đường thẳng song song có đi mãi cũng chẳng bao giờ chạm được nhau.
“Để người em gái xanh tuổi đời một lần vấn vương
Đâu ngờ giông tố phai màu hương phấn héo xuân thì khi chốt thương
Có biết gì đâu khi nhìn đường xa hoang vắng, nhặt cánh tigôn em bảo tình yêu trong trắng
Muôn đời vạn kiếp không biến duyên”
Không phải, đây không phải cái kết mà tôi mong muốn khi dõi theo từng ca từ trong lời bài hát này. Chắc chắn làm sao mọi thứ có thể kết thúc như vậy chứ? Có những người không khóc thút thít khi không có được nhau vì họ cần thời gian để xử lý mọi chuyện trong đầu. Khi bạn nhận ra rằng “Ừ mọi chuyện kết thúc thật rồi”, có người sẽ cười thật to, có người cũng chỉ ngẩn ngơ và có người cô đơn ôm mối lẻ khóc một mình.
Thời gian rồi cũng trôi qua, rồi mùa thu sau lại đến. Bóng hình anh vẫn còn đấy nhưng tình yêu của họ lại chết tự lúc nào. Nỗi đau trong lòng day dứt, cảm giác cô đơn, lạc lõng một mình luôn khiến người em gái ấy sợ hãi. Những lời ca buồn cô đơn đã phần nào diễn tả tâm trạng này. Ngay dưới đây, những ca từ này không thể phủ nhận được nỗi nhung nhớ mà cô gái ấy dành cho chàng trai:
“Rồi một người ra đi bên cát lạ ánh trăng sầu
Để một người cô đơn ôm mối lẻ khóc duyên đầu
Rồi thu qua, và từng thu qua, thu nào mình hẹn hò, thu nào xa
Rồi một mùa thu sau, con đò tách bến sang ngang
Mà đường dài miên mang thu còn dấu bước anh sang
Vườn Thanh ơi, người xưa ơi có nghe trái sầu đang rụng rơi..”
Thay vì được sống trong vòng tay yêu thương của người mình yêu, thì người em gái ấy phải đi bên cạnh cuộc đời trong cái ái ân lạnh lẽo. Mà từng thu chết, từng thu qua vẫn giữ mãi trong tim hình bóng của một người. Đêm chính là thời điểm mỗi người sống thực với mình. Nỗi nhớ đầy vơi, những kỉ niệm xưa bất chấp ùa về khiến cô gái mệt mỏi, chán nản. Liệu mấy ai cảm nhận được nỗi xót xa đau đớn như thế? Một đời người chỉ ngắn ngủi và vô vị như thế hay sao? Mà từng thu chết, từng thu chết – Vẫn giấu trong tim bóng một người. Nhưng mà thôi không than thở nữa, giờ lại gần hết thu rồi, đón những cơn gió đông với con tim cô lẻ có thể là điều ngu ngốc với người con gái phải không? Liệu mai sau bỗng nhớ tới nhau, nhìn lại đằng sau con đường mình đã bước không còn một dáng hình quen thuộc, ta có còn tiếc nuối, ta có thấy một chút gì thiêu thiếu rồi nhói trong lồng ngực hay không?!
“Rồi từng thu chết, thu chán chường tìm lại xứ Thanh
Khi tình chôn kín cho buồn lên tiếng
Những đêm trường ngỡ bước anh
Nhớ lúc hẹn xưa anh nhìn đường xa vắng
Nhặt cánh tigôn, anh bảo rằng như tim vỡ
Khi hiểu … Tình xưa nào thấy đâu.”
Huyền thoại “HAI SẮC HOA TIGON”, sở dĩ được những tên tuổi nổi tiếng của thi ca đương thời phụ họa và đứng vững lâu dài trong lòng người đọc, bởi nó chở những đớn đau chân thực của một người tình. Khi nghe những ca từ trong bài hát của Trần Thiện Thanh và cảm nhận, có lẽ ta chỉ có thể hiểu được một phần của mớ cảm xúc trong những lời ca này, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để ta bâng khuâng với mớ cảm xúc đan xen lẫn lộn, đủ để những khoảng lặng lại xâm chiếm nơi cõi lòng.
Trích lời bài hát:
Một chiều thu trước khi nắng chiều nhuộm vàng tóc ai
Khi hoàng hôn tới đôi người chung lối lúc hoa nở trên bước đi
Vuốt tóc người yêu anh nhìn đường xa hoang vắng
Nhật cánh tigôn anh bảo rằng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi
Để người em gái xanh tuổi đời một lần vấn vương
Đâu ngờ giông tố phai màu hương phấn héo xuân thì khi chốt thương
Có biết gì đâu khi nhìn đường xa hoang vắng, nhặt cánh tigôn em bảo tình yêu trong trắng
Muôn đời vạn kiếp không biến duyên
Rồi một người ra đi bên cát lạ ánh trăng sầu
Để một người cô đơn ôm mối lẻ khóc duyên đầu
Rồi thu qua, và từng thu qua, thu nào mình hẹn hò
thu nào xa
Rồi một mùa thu sau, con đò tách bến sang ngang
Mà đường dài miên mang thu còn dấu bước anh sang
Vườn Thanh ơi, người xưa ơi có nghe trái sầu đang rụng rơi
Rồi từng thu chết, thu chán chường tìm lại xứ Thanh
Khi tình căm nín cho buồn lên tiếng
Những đêm trường ngỡ bước anh
Nhớ lúc hẹn xưa anh nhìn đường xa vắng
Nhặt cánh tigôn, anh bảo rằng như tim vỡ
Khi hiểu … Tình xưa nào thấy đâu