“Biết Nói Gì Đây” (Huỳnh Anh) khi chia tay không thể cất thành lời

Đăng ngày 30/08/2024

Nhạc sĩ Huỳnh Anh (1932-2013) là một nhạc sĩ, một  nhạc công nổi tiếng từ trước năm 1975. Ông là tác giả của một số ca khúc nổi tiếng như: Mưa rừng, Thuở ấy có em, Lạnh trọn đêm mưa, Biết nói gì đây, Rừng lá chưa thay,… Trong đó nhạc khúc “Biết nói gì đây” được ông sáng tác năm 1966, nhạc khúc kể lại những tâm sự không nói nên lời khi tình yêu tan vỡ, mỗi người một ngã rẽ. “Biết nói gì đây”, như tên bài hát, nhạc khúc là những nỗi niềm không thể nói lên thành lời, những kỷ niệm tình yêu nay hóa đá trước phía chia xaCuộc đời và sự nghiệp của nhạc sĩ Huỳnh Anh - Tác giả của Mưa Rừng, Loan  Mắt Nhung, Kiếp Cầm Ca...

Biết nói gì đây,

Khi hai đường đời ngăn chia mình rồi.

Bao nhiêu thương nhớ,

Bao nhiêu đợi chờ chưa hoen lối đi.

“Biết nói gì đây” khi giờ “bao nhiêu thương nhớ”, “bao nhiêu đợi chờ” còn trong lòng nhưng lại không thể nói ra, không biết mở lời như thế nào “khi hai đường đời ngăn chia mình rồi”. Những kỷ niệm ngày nào còn “chưa hoen lối đi”, bao nhiêu yêu thương còn dang dở, những thương nhớ vẫn còn nhưng lại không biết nói gì với nhau, không biết phải dùng từ khi nói cùng nhau khi giờ hai người hai hướng đi. Những yêu thương như lắng đọng, lời nói như vướng lại mà chẳng thốt nên từ.

Đêm đêm anh nhắn gió

Gởi mây về cho em.

Trao cho em tiếng hát

Mình yêu nhau ngày ấy.

Nhưng nay xa nhau rồi,

Mà một hình bóng chưa nhòa trong nhớ.

Anh nhớ vào những kỷ niệm cũ, khi chúng mình còn yêu. “Đêm đêm anh nhắn gió/Gởi mây về cho em” vào những đêm khi nỗi nhớ em tràn ngập lòng anh, anh muốn gởi lời yêu thương cho gió cho mây, mong rằng gió mây có thể trao đến em tình yêu, nỗi nhớ mà anh dành cho em. Rồi anh lại mượn tiếng hát, nhờ tiếng hát nói lời yêu thương nhau. Chúng ta từng yêu nhau như thế đó, dù cách xa vì khoảng cách nhưng lòng luôn nhớ về nhau “nhưng nay xa nhau rồi”, mọi kỷ niệm giờ đây chỉ còn mình anh nhớ. Dù đã chia xa “mà một hình bóng chưa nhòa trong nhớ”. Tình yêu tan vỡ, đường đời chia hai lối sang ngang, anh và em mỗi người một ngã, dẫu biết rằng tình ta đã hết nhưng những kỷ niệm cũ vẫn ùa về trong tim mỗi khi đêm đến, những ký ức vẫn sống động như ngày đầu.

Tháng chết về năm,

Sao thương còn hoài, thương mãi một người.

Bao nhiêu câu nói

Thương nhau trọn đời chưa phai tháng năm.

Năm tháng đi qua, thời gian không đợi chờ ai “tháng chết về năm” những tưởng rằng thời gian sẽ chữa lành mọi nỗi nhớ nhưng “sao thương còn hoài, thương mãi một người”. Thời gian đã qua lâu nhưng lòng anh vẫn luôn mang bóng hình em, luôn thương mãi một mình em, những câu nói yêu thương, những hẹn ước như mới hôm qua, anh chưa từng quên đi “thương nhau trọn đời chưa phai tháng năm”.

Nhưng đêm nay tiếng hát

Biết trao về nơi đâu.

Đêm đêm qua ngõ vắng

Đường khuya anh một bóng.

Dư âm chưa phai nhoà

Một người một lối đi sầu riêng tôi.

Thuở còn yêu, anh hay mượn tiếng hát bày tỏ tình yêu và nỗi nhớ em, “nhưng đêm nay tiếng hát biết trao về nơi đâu”. Những đêm qua ngõ vắng, trên con đường khuya tối đen và vắng vẻ ấy, một mình anh lẻ bóng, chân anh bước đi trong đêm tối, những bước chân lê mang theo những “dư âm chưa phai nhòa”. Tình yêu tan vỡ, “một người một lối đi”, nhưng lối đi của anh là lối đi trong nhớ thương người, một lối đi riêng mà lòng vẫn ôm hình bóng của người xưa, một “lối đi sầu riêng tôi”.

Hôm nao mình dìu nhau

Phố cũ hoa bay nhiều.

Tay cầm tay chung bước ,

Nói ngàn câu mến thương.

Nhưng hôm nay mình gặp đây.

Phố cũ hoa phai màu.

Mắt nhìn nhau không nói.

Ngỡ ngàng như mới quen.

Nhớ mãi con phố cũ, con phố với nhiều hoa bay “hôm nào mình dìu nhau”. Chúng ta đã đi trên con phố ấy, tay trong tay “nói ngàn câu mến thương”. Nhưng nay tình chia xa, con phố hoa cũ nay cũng phai màu. Tình mình phôi phai, con phố hoa cũ cũng phai màu. Những yêu thương trong quá khứ nay thành những nhát dao cứa vào tâm hồn, những câu yêu thương nay hóa hư vô, “biết nói gì đây” khi tình xưa vỡ đôi “mắt nhìn nhau không nói/ ngỡ ngàng như mới quen”. Chúng ta đã từng yêu nhau, từng tay trong tay nói lời ái ân, ấy thế mà đường đời ngang trái, chia rẽ con đường mỗi người một lối riêng, để giờ đây trên con phố cũ ngày nào, ta nhìn nhau không nói một lời, từng yêu nhau nhưng ngỡ như người lạ mới quen.Biết Nói Gì Đây - Huỳnh Thật | BOLERO & THẬT

Hãy nói một câu

Cho vơi cạn sầu quên đi một đời.

Duyên ta không thấm

Cũng thương lỡ làng, anh không trách em.

Đêm đêm anh vẫn hát

Nếu ta đừng quen nhau.

Tình ta chia xa do “duyên ta không thấm” nên mong em “hãy nói một câu cho vơi cạn sầu quên đi một đời”. Mong em hãy nói một câu để thôi không còn lưu luyến, để vơi sầu và để quên đi. Tình ta lỡ làng, anh không trách em đâu, chỉ trách duyên mình chưa đủ nên không thể bên nhau trọn đời, không thể cùng nhau đi tiếp trên chặng đường hạnh phúc kia. Những đêm nay anh vẫn sẽ hát, chỉ là không conf hát những câu yêu thương trao em, mà anh hát “nếu ta đừng quen nhau”. Những ký ức về tình yêu, những hoài niệm về thời gian bên nhau nay hóa thành nỗi sầu, người im lặng không một lời ra đi, để lại anh đây ôm nỗi nhớ mong. Để rồi mọi nỗi nhớ thương nay hóa thành niềm đau xót tột cùng với câu ước “nếu ta đừng quen nhau”. Nếu đã không thể mãi bên nhau, thà rằng ta đừng quen nhau để mang sầu thương nhớ cả đời …

Đêm nao em đã nói,

Mình yêu nhau rồi đó.

Nhưng nay ta xa rồi,

Đường đời còn thấy đâu ngày vui xưa.

“Đêm nao em đã nói/ Mình yêu nhau rồi đó” lời yêu trong quá khứ nay tan thành bọt biển hư vô vì “nay ta đã xa rồi”. Những lời yêu thương kia nay cũng vô nghĩa, những kỷ niệm ngày nào nay cũng chôn vùi vào ký ức, xa nhau rồi “đường đời còn thấy đâu niềm vui”. Người từng là tình yêu, từng là hy vọng và niềm vui nhưng nay tình yêu lỡ làng, hy vọng vỡ tan thì đường đời về sau vắng người còn đâu niềm vui nữa.

Ngày yêu nhau chúng ta có vô vàn điều muốn nói, có vạn lời yêu thương trao nhau nhưng nay tình yêu dang dở lại không biết cất lời thế nào “biết nói gì đây”. Mọi lời như chặn đứng trong tim, nỗi đau và những kỷ niệm cũ như vách ngăn mọi lời muốn nói. “Biết nói gì đây”, nhạc khúc viết lên bởi nỗi đau của trái tim tan vỡ, muôn vàn lời muốn nói nhưng không thể cất nên lời. Câu yêu thương hay hóa thành câm lặng khi đường đời chia lối, mỗi người một ngã đi riêng, lối sầu cho riêng tôiVĩnh Biệt Nhạc Sĩ Huỳnh Anh, 1932- 2013 (Trần Quốc Bảo) | Thanh Thúy

Biết nói gì đây,
Khi hai đường đời ngăn chia mình rồi.
Bao nhiêu thương nhớ,
Bao nhiêu đợi chờ chưa hoen lối đi.
Đêm đêm anh nhắn gió
Gởi mây về cho em.
Trao cho em tiếng hát
Mình yêu nhau ngày ấy.
Nhưng nay xa nhau rồi,
Mà một hình bóng chưa nhòa trong nhớ.

Tháng chết về năm,
Sao thương còn hoài, thương mãi một người.
Bao nhiêu câu nói
Thương nhau trọn đời chưa phai tháng năm.
Nhưng đêm nay tiếng hát
Biết trao về nơi đâu.
Đêm đêm qua ngõ vắng
Đường khuya anh một bóng.
Dư âm chưa phai nhoà
Một người một lối đi sầu riêng tôi.

Hôm nao mình dìu nhau
Phố cũ hoa bay nhiều.
Tay cầm tay chung bước ,
Nói ngàn câu mến thương.
Nhưng hôm nay mình gặp đây.
Phố cũ hoa phai màu.
Mắt nhìn nhau không nói.
Ngỡ ngàng như mới quen.

Hãy nói một câu
Cho vơi cạn sầu quên đi một đời.
Duyên ta không thấm
Cũng thương lỡ làng, anh không trách em.
Đêm đêm anh vẫn hát
Nếu ta đừng quen nhau.
Đêm nao em đã nói,
Mình yêu nhau rồi đó.
Nhưng nay ta xa rồi,
Đường đời còn thấy đâu ngày vui xưa.