Trong một cuộc phỏng vấn cùng với Việt Weekly, nhạc sĩ Tùng Giang đã có nhiều chia sẻ về cuộc đời, về sự nghiệp, nhưng thăng trầm trong cuộc sống, trong đó có sự ra đời của nhạc phẩm “Biết đến thuở nào”:
“Tôi được đài truyền hình mời làm một chương trình nhạc trẻ lấy tên là chương trình nhạc trẻ Tùng Giang. Khó khăn của lúc đó là Đài truyền hình lúc đó không cho hát nhạc ngoại quốc, nên tôi mới nảy ra ý kiến là dịch lời Việt. Kỳ Phát, Nam Lộc và Trường Kỳ đã làm một phong trào là Việt hóa nhạc ngoại quốc như là Beautiful Sunday Chủ nhật tươi hồng, Trưng Vương khung cửa mùa thu… Đó là một cuộc cách mạng, sự mới mẻ, luồng gió mới cho đài phát thanh và được giới trẻ rất là yêu thích. Từ đó, tôi mới phát hành tape nhạc sinh hoạt nhạc Trẻ Tùng Giang 1, 2, 3, 4. Bắt đầu thiếu bài hát, tôi mới viết nhạc. Bài hát đầu tiên tôi viết là Biết đến thuở nào “Lúc đầu gặp em tinh tú quay cuồng…”
Không vì bất kỳ tình tiết chân thật nào trong cuộc sống thường nhật, mà chỉ bằng tâm trạng của một người nghệ sĩ, mà Tùng Giang đã có thể viết nên ca từ say đắm lòng người. “Biết đến thuở nào” được sáng tác chung với nhạc sĩ Trường Kỳ, nó là những cảm xúc, những nỗi lòng của một chàng trai biết rung động trong lần đầu gặp gỡ, chỉ với một ánh mắt của người con gái ấy cũng khiến tim chàng vang lên từng hồi chuông không ngớt. Chỉ mong sao người hiểu được tâm ý chàng, nguyện ý cùng chàng sánh đôi trên con đường tương lai phía trước.
“Phút đầu gặp em, tinh tú quay cuồng
Lòng đang giá băng, bỗng ngập tràn muôn tia nắng
Nghe bao xót xa, vụt bay theo cánh chim ngàn
Dừng bước nơi này, chỉ còn em với ta…”
Tác giả đã hình tượng hóa nhân vật thiếu nữ ấy trở nên thật cường đại, thật phi thường, bởi chỉ với ánh nhìn đầu tiên thôi mà cô nàng đã khiến cho cả trời “tinh tú quay cuồng”, không gian vốn đang ngập tràn trong giá lạnh thì bỗng chốc ấm áp lạ thường với những tia nắng chẳng biết đến từ đâu. Những ưu tư hay xót xa của thuở ban đầu cũng như cánh chim vụt bay giữa trời rộng, chỉ còn lại nơi đây những niềm vui không ngớt, chỉ còn lại đôi bích nhân xinh đẹp “em với ta”.
Tình yêu không bỏ sót bất kỳ ai trong xã hội đầy rẫy con người này, nó là một vị thuốc có hai mặt. Có thể khiến con người ta đắm chìm vào những đau đớn tột cùng nhưng cũng có thể tạo ra cho ta niềm thăng hoa trong cảm xúc. Chỉ cần tình yêu đến, đóa hoa đang héo rũ cũng sẽ nhanh chóng mà hồi sinh, lại tiếp tục nở ra những cánh hoa với ngập tràn sắc tươi như chưa hề có sự héo úa nào. Và con người cũng vậy, tình yêu như một liều thuốc chữa lành mọi vết thương, đưa ta trở về lại với guồng quay của cuộc sống, lại cảm nhận được gia vị của yêu thương, làm trái tim vốn băng lãnh lại lần nữa ấm áp và rộng mở.
“….Ngỡ ngàng nhìn em… như đã quen rồi
Hỏi em biết chăng, những bàng hoàng giăng vây kín
Như muôn tóc mây quyện vương đôi mắt nhung huyền
Mộng ước đây rồi… sao ngại ngùng vương trong ta…”
Lần đầu gặp gỡ, lần đầu chạm phải ánh mắt người nhưng cứ ngỡ là thiên duyên tiền định, biết nhau từ trước. Em có biết không, chỉ một cử chỉ nhẹ nhàng của người cũng khiến chàng trai như rơi vào lưới tình giăng kín lối, chẳng thể nào thoát ra được. Mái tóc người bồng bềnh như làn mây xanh trôi êm trên bầu trời cao, đôi mắt nhung huyền làm người ta như đắm chìm vào mê cung không đường ra. Chính giây phút ấy, chàng đã biết….định mệnh của mình đây rồi! Mộng ước đây rồi! Nhưng sự ngượng ngùng đã làm chùn bước chân chàng nhạc sĩ, không dám mở lời làm quen, cũng chẳng thể nói lên câu chào hỏi vì tim này lỗi nhịp vẫn chưa thể nào bình tĩnh lại được.
“….Bao đêm cô đơn, miên man với niềm thương nhớ
Suy tư âu lo, men thuốc đắng trên môi
Đã xót xa nhiều mà sao nói không nên lời
Đành xin ôm trọn mối u hoài trong tâm tư…”
https://www.youtube.com/watch?v=nJLMbbjoMpI
Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Anh Tú trình bày.
Từ dạo ấy, chàng cứ mãi tương tư về nàng, bóng hình người thương cứ quẩn quanh trong tâm trí chàng suốt bao đêm dài và cứ “miên man với niềm thương nhớ”. Chàng cứ hoài những giấc mộng tương tư, lo lắng được mất không biết lòng nàng đã có người thương hay chưa? Không biết nàng có tình cảm, có hiểu được cảm xúc của mình lúc này hay chăng? Mớ suy nghĩ hỗn độn ấy cứ ám ảnh chàng theo từng ngày từng giờ, làm chàng xót xa mà chẳng thể nói nên câu.
Tình yêu vốn muôn hình vạn trạng, yêu nhưng lại không dám nói ra vì lo sợ đánh mất đi tình bạn ở hiện tại, nhưng cũng càng sợ bản thân sau này sẽ hối hận khi nàng đồng ý lời yêu của một anh chàng khác. Đã có ai từng nghe câu nói này hay chưa: Sẽ là đau nếu bạn yêu một người nhưng không được đáp đền, nhưng nó còn đau đớn gấp vạn lần khi yêu ai đó nhưng lại không đủ dũng khí để nói ra, sau cùng là đánh mất nhau mãi mãi. Vậy nên hãy mạnh dạn nói lên lời yêu, dù có bị từ chối cũng sẽ không mang nhiều hối tiếc vì bản thân đã từng mạnh mẽ như thế.
“….Biết thuở nào quên, quên hết ưu phiền
Để thôi xót xa, để bàng hoàng không vây kín
Bao nhiêu ước mơ rồi đây sẽ kết nên lời
Mộng ước một ngày thôi đợi chờ… ta có nhau…”
Ngay từ giây phút đầu tiên mà bản thân rung động với nàng, chàng trai đã biết mình không thể thoát ra được, tình cảm này dù chỉ là thoáng qua vẫn còn cơ hội dừng lại nhưng nói dễ hơn là làm. Đến bản thân chàng cũng chẳng nghĩ được nếu nàng không đồng ý tâm tình của mình thì “biết thuở nào quên”, quên hết những nhung nhớ ngày đó, quên hết những rộn ràng tim đập, quên hết những ưu phiền mà đêm đêm hằng mang…Nên chỉ biết nguyện cầu với vũ trụ “bao nhiêu ước mơ rồi đây sẽ kết nên lời”, những yêu thương của chàng sẽ được nàng hồi báo và sẽ có một ngày nào đó đôi trẻ sẽ có nhau, cùng nhau đi hết trên quãng đường tương lai còn lại…và mong “mộng ước một ngày thôi đợi chờ”, ngày đó sẽ không còn xa nữa!
“Biết đến thuở nào” thật ngọt ngào bởi những tâm tình yêu thương chớm nở, không phải là tình đầu nhưng cảm xúc vẫn giống như tình đầu, chân thật và mang theo nhiều hồi hợp cùng trăn trở vì chẳng đoán được tâm ý nàng. “Biết đến thuở nào” như nói hộ tiếng lòng của những chàng trai mới lớn, của những kẻ đơn phương không biết thốt nên lời yêu thế nào cho trọn vẹn. Và cũng tiếp thêm sức mạnh để các chàng mạnh dạn theo đuổi hạnh phúc lứa đôi, để không lạc nhau muôn đời!
Phút đầu gặp em, tinh tú quay cuồng
Lòng đang giá băng, bỗng ngập tràn muôn tia nắng
Nghe bao xót xa, vụt bay theo cánh chim ngàn
Dừng bước nơi này, chỉ còn em với ta…
Ngỡ ngàng nhìn em… như đã quen rồi
Hỏi em biết chăng, những bàng hoàng giăng vây kín
Như muôn tóc mây quyện vương đôi mắt nhung huyền
Mộng ước đây rồi… sao ngại ngùng vương trong ta…
Bao đêm cô đơn, miên man với niềm thương nhớ
Suy tư âu lo, men thuốc đắng trên môi
Đã xót xa nhiều mà sao nói không nên lời
Đành xin ôm trọn mối u hoài trong tâm tư…
Biết thuở nào quên, quên hết ưu phiền
Để thôi xót xa, để bàng hoàng không vây kín
Bao nhiêu ước mơ rồi đây sẽ kết nên lời
Mộng ước một ngày thôi đợi chờ… ta có nhau…