“Ăn năn” (Hoàng Trang) – Tình càng đậm sâu lại càng đau

Đăng ngày 21/07/2024

Tình yêu trong thơ ca là một chủ đề bất tận, những ca khúc nhạc vàng bất hủ hầu hết xoay quanh chủ đề tình yêu. Các thế hệ khán giả yêu nhạc vàng chắn chắn sẽ biết đến những bản tình ca như: Tâm sự với anh, Nếu đời không có anh, Đêm Ru Điệu Nhớ, Ăn năn,…của nhạc sĩ Hoàng Trang với phong cách đậm chất trữ tình, ngôn từ đơn giản nhưng sâu lắng. Những sáng tác về tình yêu của ông có điểm khác biệt so với các nhạc sĩ khác, đó là những tâm sự của những cô gái yếu đuối với tâm hồn mong manh. Dù không qua bất kỳ trường lớp âm nhạc nào nhưng ông đã tự mày mò, tự học để có được sự nghiệp thành công. Sáng tác của ông có khoảng 100 ca khúc, được viết trước và sau năm 1975, trong đó rất nhiều bài được công chúng đặc biệt yêu thích.

Bài hát “Ăn năn” được nhạc sĩ Hoàng Trang sáng tác năm 1970, với bút danh Trần Nguyên Thụy. Bài hát là tâm sự của một cô gái trải qua một cuộc tình buồn, ngỡ rằng tình yêu ấy là vĩnh hằng, là đậm sâu nhưng dòng đời lại mang đến kết cục tan vỡ, để lại bao nỗi tiếc nuối, ăn năn.

Ngày mình yêu nhau hai đứa ước mơ trầu cau 

Em đâu có ngờ rằng hai đứa xa nhau 

Đời buồn không anh biết mộng xưa chẳng thành 

Em tin không phải mình mà vì đời chia rẽ. 

Chiều buồn trên mi hai đứa giữa cơn hè đi 

Yêu thương kéo dài ngày hai đứa chia tay 

Một lần bên nhau cũng làm yêu suốt đời 

Trong cơn mê đắm này là dấu buồn ăn năn. 

Duyên phận đã để anh và em gặp nhau, để ta có một khoảng thời gian đẹp, “hai đứa ước mơ trầu cau”, ước mơ về một đám cưới viên mãn, nhưng “em đâu có ngờ rằng hai đứa xa nhau”. Một mối tình rất đẹp của hai người, trao gửi cho nhau tình cảm chân thành, cùng ước mộng nên đôi sau này. Đau buồn vì duyên ta kết thúc, rốt cuộc là lỗi tại ai, không phải tại anh cũng không phải tại em, có lẽ đó là số phận muốn chia rẽ hai người. Càng đậm sâu thì lại càng xót xa, đó là một lẽ thường trong tình yêu. Có những điều không phải cứ cố gắng là được, không phải cứ yêu nhau chân thành thì sẽ bên nhau mãi. Mọi thứ bắt đầu từ duyên phận, kết thúc cũng là do duyên phận, không thể làm gì hơn.

Ăn Năn (Hoàng Trang) - Danh Ca Giao Linh.

Nhưng tình đậm sâu đâu phải kết thúc là hết, dù đã chia xa nhưng nỗi niềm tiếc thương vẫn đau đáu trong tim. Yêu thương vẫn còn đó, mà những hồi ức lại khiến tim tan vỡ, những kỷ niệm đó sẽ theo ta suốt đời, mỗi lẫn nghĩ đến là lòng day dứt nặng trĩu, ăn năn, hối tiếc vì đã không giữ được tình yêu đó.

Sóng gió cuốn tới lúc tình yêu mất rồi 

Đam mê đi hoang trên vùng trăn trối buồn 

Bánh xe tình yêu mười năm chưa đến nơi 

Ngày xưa cho đến sau tình yêu luôn đớn đau. 

Nước mắt nuối tiếc chảy đầy trong đáy hồn 

Ưu tư em mang theo vòng tay rã rời 

Nhớ thương từng đêm về phanh phui vết đau 

Ngày vui sao quá mau, ngày buồn sao kéo dài. 

Có trải qua đớn đau mới biết trân trọng tình cảm đang có. Tình yêu có hàng nghìn cách để bắt đầu, có hàng trăm lý do để chia tay. Nhưng hiếm có cơ hội nào để bắt đầu lại. Tình yêu ấy đã mất để lại vết thương sâu nặng. “Bánh xe tình yêu mười năm chưa đến nơi”, đã cùng nhau trải qua nhiều cung bậc cảm xúc trong tình yêu, cùng nhau đi một quãng đường dài, nhưng giờ lại đứt gánh giữa đường. Mọi thứ đã từng rất đẹp, nhưng tình rất mong manh, giờ chỉ dừng lại ở hai chữ “đã từng”. Từ lần xa nhau ấy, lòng em đau nhói, nước mắt lại tuôn rơi đầy tiếc nuối. Yêu một người không dễ, quên đi người ấy lại là điều không thể. “Nhớ thương từng đêm về phanh phui vết đau, ngày vui sao quá mau, ngày buồn sao kéo dài.”

Cuộc đời và sự nghiệp của nhạc sĩ Hoàng Trang - Tác giả của Ngỏ Hồn Qua  Đêm, Đêm Ru Điệu Nhớ, Không Bao Giờ Quên Anh...

Ngày mình yêu nhau hai đứa cũng không giàu sang 

Em đâu có ngờ tình yêu chiếc khăn tang 

Đường trần đêm đêm mắt buồn trong tủi hờn 

Lang thang trên lối mòn vì đời không tô son. 

Ngày đầu yêu nhau hai đứa ước mơ trầu cau 

Em đâu có ngờ rằng hai đứa thương đau 

Một lần bên nhau cũng làm yêu suốt đời 

Trong cơn mê đắm này là dấu buồn ăn năn. 

Biết đâu chữ ngờ, cũng biết rằng không bao giờ có thể nào quay ngược thời gian… Sao con người ta biết vậy mà luôn bỏ lỡ, làm vụt mất tình yêu, khiến bản thân phải hối hận? Tình yêu, đâu phải dễ dàng có được, tại sao cứ để vụt mất rồi quay lại kiếm tìm trong muộn màng, tiếc nuối? Hối hận…có thay đổi được gì không? Ngỡ rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp nếu ta dành cho tình yêu đó cả tấm chân tình từ trái tim nồng cháy, cùng yêu, cùng nghĩ và cùng bên nhau trải qua mọi sóng gió. Nhưng “vì đời không tô son” không hoàn hảo như ta mong muốn, đời đã cuốn đi tình yêu của em và anh, đâu ngờ rằng “tình yêu chiếc khăn tang, đường trần đêm đêm mắt buồn no tủi hờn”. Yêu nhau sâu nặng đến nhường nào, khi yêu luôn luôn ước mơ nên duyên trầu cau, có ai ngờ tang thương lại tìm đến.

Anh và em nay đã đôi đường chia ly để lại biết bao hối hận, nhưng dù có hối hận bao nhiêu cũng không thể mang quá khứ trở lại. “Một lần bên nhau cùng làm yêu suốt đời”, có phải khi mất nhau rồi người ta mới biết quý thứ mình vừa đánh mất, mới thấm thía nỗi đau, mới biết rằng mình vừa mất đi một thứ vô cùng quý giá. Nhưng dù không thành, tình yêu đó vẫn nguyện vẹn, ẩn sâu trong tim mãi không phai để mỗi khi tìm về sẽ “là dấu buồn ăn năn”, nuối tiếc một thời cho mối tình đã qua.

Dù là mười năm, hai mươi năm đối với mỗi người cũng chỉ là một chặng đường, có thể chúng ta chỉ đi với nhau một đoạn nào đó thôi, gặp được nhau thì đúng là duyên, còn vui hay buồn, hợp hay tan, phải chăng đều là do trời định, đều nằm trong chính nhân thế lòng người. Không phải ai cũng đủ dũng cảm gạt bỏ tất cả để có một khởi đầu mới, chỉ một lần tương tư cũng khiến ta day dứt suốt đời. Có rất nhiều chuyện ta luôn giữ trong tim nhưng không thể nói ra, mà đã là chuyện không thể nói ra lời thì vĩnh viễn cũng sẽ không quên đi được.

| ĂN NĂN | GIAO LINH THU ÂM TRƯỚC 75 |

Ngày mình yêu nhau hai đứa ước mơ trầu cau.
Em đâu có ngờ rằng hai đứa xa nhau.
Giờ buồn không anh biết mộng xưa chẳng thành.
Em tin không phải mình mà vì đời chia rẽ.

Chiều buồn trên mi hai đứa giữa cơn hè đi.
Yêu thương kéo dài ngày hai đứa chia tay.
Một lần bên nhau cũng làm yêu suốt đời.
Trong cơn mê đắm này là dấu buồn ăn năn.

Sóng gió cuốn tới lúc tình yêu mất rồi.
Đam mê đi hoang trên vùng trăn trối buồn.
Bánh xe tình yêu mười năm chưa đến nơi.
Ngàn xưa cho đến sau tình yêu luôn đớn đau.

Nước mắt nuối tiếc chảy đầy trong đáy hồn.
Ưu tư em mang theo vòng tay rã rời.
Nhớ thương từng đêm về phanh phui vết đau.
Ngày vui đi quá mau; ngày buồn sao quá dài!

Ngày mình yêu nhau hai đứa cũng không giàu sang.
Em đâu có ngờ tình yêu chít khăn tang.
Đường trần đêm đêm mắt buồn no tủi hờn.
Lang thang trên lối mòn vì đời không tô son.

Ngày đầu yêu nhau hai đứa ước mơ trầu cau.
Em đâu có ngờ rằng hai đứa thương đau.
Một lần bên nhau cũng làm yêu suốt đời.
Trong cơn mê đắm này là dấu buồn ăn năn.