Đêm hè lạnh giá chất chứa bao tâm sự trong nhạc phẩm “Gió Lạnh Đêm Hè“ của Hồng Vân & Trần Quý

Những ngày hè khiến người ta cảm thấy bứt rứt khôn nguôi, bởi cái thời tiết như nàng thiếu nữ mới yêu lúc nóng lúc lạnh, ban ngày thì khô nóng như đổ lửa, về đêm thì lạnh giá như hầm băng. Một thoáng trầm tư nhìn ngắn thời gian trôi qua như một làn gió, không tiếng động nhưng lại mang theo rất nhiều hoài niệm và luyến tiếc. Đứng giữa trời đêm cảm nhận từng bước chân đơn độc, những cảm xúc se se lạnh, văng vẳng bên tai là những giai điệu của bản tình ca đậm chất chia ly, ưu thương mang theo nước mắt,….Nhạc sĩ Trần Quý đã mang đến cho chúng ta một ca khúc tình buồn về đêm, một mình suy tư trong giá lạnh khi nhớ về người yêu. Đêm luôn là khoảng không gian và thời gian khiến cho mọi cảm xúc vỡ òa, những nỗi lòng ẩn giấu, những cô đơn lẻ loi được bộc lộ rõ ràng nhất trong “GIÓ LẠNH ĐÊM HÈ”.

Hồng Vân hay Trần Quý đều là những cái tên để lại ấn tượng trong lòng khán giả yêu nhạc với giai điệu nhạc bình dân đậm chất Nam Bộ, những bản Bolero của ông làm cho người nghe không bao giờ chán. Quê nhà ở bên kia vĩ tuyến 17, nhưng sau đó ông quyết định chuyển vào Nam sinh sống và khởi nghiệp bằng việc dạy nhạc và sáng tác. Những ca khúc nổi bật để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng khán giả yêu nhạc phải kể đến: “GIÓ LẠNH ĐÊM HÈ”, “Đồi thông hai mộ”, “Tàu về quê hương”, “Tiếng vọng đồi thông”,…..

Bài hát “GIÓ LẠNH ĐÊM HÈ” như một lời than thở, lời tâm sự đêm khuya của một người kể chuyện tình buồn. Hãy tưởng tượng trong cái sự giá lạnh, một mình lầm lũi đứng giữa trời khuya, một nỗi cô đơn như dần xâm chiếm linh hồn ta. Đêm lạnh khiến ta nhớ tới vòng tay ấm áp của người yêu, nhớ tới những nói ngọt ngào trao nhau khi còn yêu nhau nồng thắm,….nhưng chợt nhìn lại cảm thấy đoạn tình yêu ấy như một giấc mộng. Chỉ vừa choàng tỉnh khỏi cơn mê, bản thân đã trở thành kẻ cô độc, lang thang trong đêm tối mong mỏi tìm chút vui trong cuộc sống này. Bằng giai điệu da diết, lại có chút trầm buồn, nhạc sĩ Trần Quý mang đến cho chúng ta một không gian lạnh lẽo và hiu quạnh, cảm xúc chân thật như đặt bản thân vào chính khung cảnh ấy.

“Lòng thầm mơ tôi nhớ người yêu
Đêm nay buồn sao là buồn
Thương quá là thương khi anh phiền lo tuổi đời
Còn nhớ ngày xưa anh thích hoa màu tím
Với mắt buồn chờ đêm…..”

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Thanh Tuyền & Chế Linh trình bày

Màn đêm vừa hạ xuống, cái se lạnh của gió mùa cũng dần thấm vào từng thớ thịt, “đêm nay buồn sao là buồn”. Sự sơ xác và đìu hiu của màn đêm làm cho người ta như thêm phần phiền muộn, tác giả đang chìm dần trong hồi ức thương nhớ về người yêu. Anh vẫn còn nhớ mãi người ấy đã phải cô đơn và lẻ loi đến thế nào khi anh chỉ mãi lo cho tuổi đời, lo lắng cho tương lai. Anh không có cách nào dung hòa được tình cảm và sự nghiệp nên đành thôi lựa chọn phát triển cho tương lai mà bỏ quên người em bé nhỏ.

Anh yêu làm sao màu hoa màu tím, màu tuy buồn nhưng là sự chung thủy sắc son, anh biết em vẫn luôn đợi chờ anh. Những đêm gió lạnh đêm hè, em vẫn khăng khăng giương đôi mắt buồn đẫm lệ mà đợi chờ anh về, nhưng có lẽ anh quên hoặc quá tập trung mà chẳng nhớ đến mình còn một cô người yêu đang mòn mỏi đợi mong.

“…..Rồi lặng yên anh vẫn thường hay lang thang tìm vui một mình
Nghe gió mùa sang bâng khuâng chìm trong lạnh lùng
Lòng rét tựa heo may giữa ngày mùa nắng cháy
Thế mà chẳng hay….”

https://www.youtube.com/watch?v=71IEBnZ1e2o

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Hương Lan trình bày.

Đối với người con gái, tuổi xuân là thứ họ có thể chấp nhận hy sinh vì người yêu, vì cảm thấy đó là điều rất đáng, họ yêu trong sự cuồng nhiệt và cháy bỏng, nên họ chấp nhận hy sinh để chờ đợi đối phương đáp trả tình cảm ấy. Nhưng khi chờ đợi quá lâu trong sự vô vọng, con người ta cũng có lúc mệt mỏi và chọn cách buông tay và kết quả cuối cùng là đôi lứa đôi ngã.

Đến giờ khắc này, anh mới cảm nhận được cuộc sống không có em bên cạnh. Cuộc sống yên tĩnh đến lạ, rồi nhiều đêm anh lang thang một mình trong đêm lạnh mong tìm gặp lại người em xưa, mong tìm gặp niềm vui lại trong đời mình, nhưng vẫn mãi một mình. Không gian buồn tủi, lòng người thêm tủi thân vì sự cô đơn hiu quạnh – “Lòng rét tựa heo may giữa mùa nắng cháy” – Mùa hè là mùa phản nghịch nhất trong năm, nó làm con người khó chịu với thời tiết trái ngược, trưa nóng đêm lạnh. Giữa khí trời bức bói ban ngày, chúng ta lại thấy giá lạnh khi đêm về, một mình lại chìm trong lạnh lùng, những suy tư dần bay theo chiều gió…. “Thế mà chẳng hay”.

“……Cuộc tình ta khi còn yêu lúc môi còn thắm
Làm vướng màu lúc chưa cạn hết
Niềm vui đầu mà dỡ dang nhau
Thương lắm giờ đau…..”

Nhớ lại rồi những ký ức tưởng chừng như giấu kín, được tua lại chầm chậm như một cuốn phim buồn. Mở đầu là cảnh chúng ta đằm thắm bên nhau, môi kề môi, tình ngọt ngào tay trong tay. Dần đã những cảm xúc ấy bị phai nhạt do nhiều yếu tố tác động, những bộn bề của cuộc sống, những mệt mỏi ngày thường, những tâm tư chưa thể chia sẻ,…đẩy dần hai con người yêu nhau đi về hai phía trái ngược. Và kết quả của niềm vui đầu đời chính là sự dở dang của một cuộc tình không trọn vẹn, làm lòng người đau thắt bởi tình cảm vẫn còn nhưng lại chẳng thể bên nhau.

Người ta vẫn thường bảo nhau rằng: “Được gặp một người có duyên với mình trong thời điểm thích hợp chính là niềm hạnh phúc suốt đời. Còn được gặp một người có duyên trong thời điểm không thích hợp thì chỉ là một tiếng thở dài.”. Một cuộc tình dang dở chỉ xem như đôi ta có duyên gặp nhau nhưng chẳng nợ nần nhau nên chia ly trong thầm lặng. Thương lắm chứ, nhưng cũng đau khổ lắm chứ…..

“…….Chuyện tình yêu như giấc ngủ mơ
Khi say thì ai mà ngờ
Qua mất còn đâu anh ơi còn đâu mà chờ
Càng nhớ càng đau thêm mỗi khi buồn nhắc đến
Kỷ niệm đầu tiên”

Tình yêu như một giấc mộng hư ảo, khi thì mang đến chúng ta hạnh phúc tột cùng, khi lại nhấn chìm ta trong nỗi đau như rơi vào vực sâu vạn trượng. “Chuyện tình yêu như giấc ngủ mơ, khi say thì ai mà ngờ….” – Đúng rồi, mấy ai say mà chịu nhận mình say, họ cố chấp bảo rằng mình tỉnh táo nhưng thực ra đang tự huyễn hoặc bản thân và tự cố chấp đắm chìm trong mộng ảo để chạy trốn thực tại vô cùng phũ phàng. Khi tỉnh lại sau một giấc ngủ mơ, nhìn lại thấy bản thân chỉ có một mình, người ấy đã ra đi mất rồi, chỉ còn lại đây nỗi đau như dày xéo.

Nỗi đau thương về tình cảm luôn thường trực trong tim ta, bạn im lặng không nhắc đến không có nghĩa là đã quên đi và tự nhủ bản thân có thể chịu đựng được. Nhưng một khi được nhắc đến thì tựa như có người đang vạch lại vết thương vừa khép, đau hơn gấp bội lần. Nhạc sĩ Trần Quý mang đến một câu chuyện tình dở dang buồn bã, trên giai điệu Bolero nhẹ nhàng nhưng không hề mang theo sự u uất hay bi lụy. Chỉ đơn thuần là nhớ lại, những ký ức được lật lại như nhắc nhở bản thân cũng từng có một mối tình đẹp.

Trích lời bài hát Gió Lạnh Đêm Hè:

Lòng thầm mơ tôi nhớ người yêu
Đêm nay buồn sao là buồn
Thương quá là thương khi anh phiền lo tuổi đời
Còn nhớ ngày xưa anh thích hoa màu tím
Với mắt buồn chờ đêm

Rồi lặng yên anh vẫn thường hay lang thang tìm vui một mình
Nghe gió mùa sang bâng khuâng chìm trong lạnh lùng
Lòng rét tựa heo may giữa ngày mùa nắng cháy
Thế mà chẳng hay

Cuộc tình ta khi còn yêu lúc môi còn thắm
Làm vướng màu lúc chưa cạn hết
Niềm vui đầu mà dỡ dang nhau
Thương lắm giờ đau

Chuyện tình yêu như giấc ngủ mơ
Khi say thì ai mà ngờ
Qua mất còn đâu anh ơi còn đâu mà chờ
Càng nhớ càng đau thêm mỗi khi buồn nhắc đến
Kỷ niệm đầu tiên

Đánh giá post

Viết một bình luận