Ca khúc “Chờ Một Kiếp Mai” (Ngọc Bích & Xuân Tiên) – Không cầu một đời một kiếp, chỉ mong kiếp sau được kết duyên

Đăng ngày 21/07/2024

Khi yêu thương, con người ta luôn thề thốt và hứa hẹn đủ điều để chỉ mong đối phương được vững tâm vào mối tình vừa chớm, sẽ hạnh phúc hơn trong câu chuyện lứa đôi. Nhưng cuộc sống này dường như chẳng nên nói quá nhiều hay hứa hẹn đủ điều để làm gì. Hôm nay đôi ta hẹn ước, hôm sau ta rời xa; hôm nay ta thề sống chết có đôi, hôm sau lại mỗi người mỗi ngã. Có thể do gia đình, có thể do định kiến, có thể do hết duyên cạn nợ,….và cũng có thể do hàng ngàn hàng vạn nguyên do khác. Vậy có mấy ai can đảm mà hẹn “một đời một kiếp” hay đến cuối cùng chỉ có thể cho nhau 4 chữ “Chờ một kiếp mai” mà thôi

Có lẽ là thấu hiểu nhân sinh và cũng có thể là cảm nhận của chính bản thân mình, mà nhạc sĩ Ngọc Bích và Xuân Tiên đã cho ra đời nhạc phẩm “Chờ Một Kiếp Mai” để nói lên sự vô thường của cuộc sống và cũng nói lên sự thay đổi vô thường ngay cả trong tình yêu. Là một nhạc sĩ tiền chiến Việt Nam nổi tiếng, Ngọc Bích được biết đến nhiều bởi ca khúc “Mộng Chiều Xuân”. Nguyễn Hiền đã từng nhận xét Ngọc Bích là một con người thận trọng, đặc biệt là trong những sáng tác của mình. Ông luôn cố gắng để gìn giữ bản sắc Việt Nam trong âm nhạc của mình, lo sợ nó bị Tây phương hóa.Sheet nhạc Chờ một kiếp mai PDF, Lời & hợp âm | Nhạc Nhẽo

Còn về nhạc sĩ Xuân Tiên cũng là một trong những nhạc sĩ nổi tiếng và có nhiều đóng góp trong nền tân nhạc Việt Nam giai đoạn 1954 – 1975. Ngoài “Chờ Một Kiếp Mai” hợp tác cùng Ngọc Bích, ông cũng để lại nhiều bản nhạc có giá trị và được nhiều khán giả yêu thích. Dù không tập trung quá nhiều cho lĩnh vực sáng tác, bởi với Xuân Tiên – sáng tác chỉ là một nghề tay trái mà thôi. Nhưng khi đã sáng tác, ông sẽ chú trọng đến giai điệu và thể điệu của bài hát, giai điệu không hay sẽ chẳng thể nào tạo nên một tuyệt phẩm để người ta ghi nhớ và yêu thích.

Bài hát “Chờ Một Kiếp Mai” là bài hát được kết hợp của hai người nhạc sĩ tài năng Ngọc Bích và Xuân Tiên, ca khúc được nhạc sĩ Ngọc Bích viết lời còn về phần nhạc là do nhạc sĩ Xuân Tiên phụ trách. Ca khúc là nỗi lòng cũng là lời hẹn ước duyên kiếp của đôi tình nhân cho mối lương duyên kiếp này dang dở. Bài hát được đôi nhạc sĩ vẽ ra một khoảng trời cô quạnh cho đôi tình lữ, có mây trời, cũng có sao đêm nhưng lại buồn thê lương bởi những câu than khóc của cuộc chia ly. Họ đã khóc cho mối tình không trọn, họ đã hứa hẹn cùng nhau để kiếp sau được trọn nhân tình. Chỉ trách kiếp này chúng ta không duyên cũng chẳng còn nợ, kiếp này của đôi ta xin tạm dừng nơi đây xin đừng tìm đừng gặp để đừng thêm đau khổ, mây hãy về với trời, em hãy về bên người đã định sẵn. Chờ đợi kiếp mai sau ta sẽ lại tìm nhau, sẽ chẳng còn lạc mất nhau giữa dòng đời tấp nập, sẽ nguyện cùng nhau nắm tay vui sống đến cuối đời. Nhưng có thật sự là họ sẽ được gặp nhau và bên nhau vĩnh cửu ở kiếp mai hay không? Hay lại tiếp nối cho một câu chuyện tình khốn khổ và lắm bi thương?

“Một chiều ngoài trời u ám

Mưa rơi hiu hắt lắng mơ hình bóng

Xót xa ngân trong cung đàn

Ngày vui năm xưa đâu còn ?

Rồi một ngày nào xa nhau

Hẹn cùng trăng nước nhớ câu nguyện ước

Nhớ khi chia tay đôi đường

Lòng còn vương vấn!….”

Mở đầu cho ca khúc là một bức tranh hiu hắt buổi chiều tàn, không có những tia nắng chợt tắt, cũng chẳng có cảnh tượng hoàng hôn dịu êm, mà thay vào đó là cảnh mưa ướt đẫm như nước mắt đôi nhân tình. Trời mang theo một màu sắc u buồn như tâm trạng người trong cuộc, mưa rơi tí tách như từng hồi thổn thức trong lòng người, đưa ta chìm dần vào mộng ảo mà say sưa mơ về hình bóng người thương. Nhưng xót xa làm sao? Ưu thương thế nào khi người xưa đi đâu mất, chỉ còn những hoài niệm, chỉ còn những đớn đau đang hòa vào từng tiếng đàn ngân vang, như day dứt, như dằn vặt tâm hồn.

Ngày xưa đôi ta từng cùng nhau hẹn thề với trăng sao, nguyện ước bao mộng ảo cho tương lai tươi đẹp. Muốn hạnh phúc đến muôn đời, muốn bên nhau như mây với trời, nhưng rồi một ngày lại chợt ly biệt, đôi đường đôi ngã…còn lại chỉ là chút vương vấn, chút nhớ thương trong tâm hồn đau đớn.Cuộc đời và sự nghiệp của nhạc sĩ Xuân Tiên - "Cây trường sinh" của tân nhạc Việt Nam

“….Lạnh lùng ngày ngày năm tháng

Dần dần phai úa nỗi thương niềm nhớ

Trách ai quên câu mong chờ

Hẹn nhau dưới ánh sao mờ !…”

Thời gian thật lạnh lùng cũng thật đáng sợ, nó có thể không xóa được những vết sẹo đã nên hình dạng, nhưng kỷ niệm hay nhung nhớ thì đang mờ dần theo năm tháng. Biết trách ai bây giờ, trách ai nỡ quên đi câu hẹn ước dưới ánh sao lung linh hay trách người sao nhanh quên câu mong chờ hạnh phúc? Là trách thời gian trôi quá nhanh để người không còn khoảng trời để nhung nhớ hay trách người cố quên đi những hoài niệm của đôi ta?

“…..Đàn ơi dù người xa cách

Nhạc còn tha thiết những khi chiều vắng

Nhớ chăng đêm nao

Đôi lòng hòa tiếng tơ vàng!

Chiều buồn về nhạc dâng ý thơ!

Cung đàn nhớ nhung lời thề xưa !

Còn đâu tiếng lòng ?

Còn đâu hình bóng một mùa chờ mong?…”

Tiếng nhạc mỗi chiều vẫn còn tha thiết, như tiếng lòng ta vẫn luôn nồng nàn. Dù người đã cách xa, dù đôi ta chẳng thuộc về nhau, chẳng được bên nhau như thuở nào, nhưng lòng vẫn nhớ, vẫn thổn thức mỗi khi nghe tiếng nhạc ngân vang.

Từng lời nhạc vào chiều buồn dâng lên thành từng ý thơ lãng mạn, như mang đôi trẻ trở về khoảng ký ức năm xưa. Những cung đàn lưu dấu lời thề hẹn, những tiếng lòng đầy nhung nhớ khi xưa. Tất cả, tất cả đều nơi đây, đều được lưu giữ cho buổi chiều ngày hôm ấy, nhưng duy nhất không còn người xưa, không còn hình bóng mong ngóng của một mùa chờ đợi khôn nguôi.

“…..Hẹn ngày nào về trong giấc mơ!

Ôi buồn nhớ nhung một chiều xưa!

Hồn say đắm rồi

Chờ ta theo với người em ngoài phương trời!…”

Kiếp này xem như chúng ta có duyên nhưng hết phận. Có duyên được gặp nhau, có duyên bên nhau, có duyên mà trao cho nhau những mặn ngọt tình yêu. Nhưng lại không có phận để bên nhau, nợ đã hết thì có níu kéo cũng chỉ bằng thừa. Vậy xin “hẹn ngày nào về trong giấc mơ” để những nhung nhớ được một lần nữa lặp lại, để những yêu thương như chưa nguôi bao giờ. Hãy chờ nhau, chờ nhau nơi phương trời – sẽ có một ngày đôi ta được kề cạnh nhau.

“……Không gian u ám phai tâm hồn !

Em ơi hãy đến vui cung đàn !

Xa xôi thương nhớ giấc mơ tàn

Theo tiếng hát lắng trôi thời gian !

Chờ đợi người về một kiếp mai !

Mơ màng tới câu “tình đừng phai”

Trần gian phũ phàng, buồn theo năm tháng

Tình duyên đành lỡ làng !”

Đừng sầu muộn nữa người em bé nhỏ, đừng u sầu cho thêm vấn vương, “Em ơi hãy đến vui cung đàn!” dù cho không gian ly biệt có ngàn u ám cũng chẳng thể ngăn cách đôi tâm hồn này. Dù giấc mơ có tàn phai thì họ vẫn sẽ cố gìn giữ cho riêng mình, để nhung nhớ, để yêu thương, dù có xa xôi vạn dặm, dù có cách biệt ngàn năm. Họ sẽ mang theo cung đàn tiếng hát mà vượt thời gian để mong đến bên nhau.

“Chờ đợi người về một kiếp mai!” – Mấy ai làm được như thế, mấy ai nguyện ý đợi chờ một người đến kiếp sau. Một kiếp người biết bao lâu, nó sẽ rất ngắn nếu ta chọn đúng người mình yêu, nhưng sẽ vô cùng dài nếu chọn yêu sai người sai luôn cả thời điểm. Nhưng đôi trẻ trong bài hát lại nguyện ý đợi chờ đối phương, chờ một đời, chờ luôn một kiếp. Họ đang khẳng định với nhân thế rằng, dù có qua một đời người thì tình của họ cũng chẳng phai theo thời gian. Dù trần gian có phũ phàng, làm tình buồn theo năm tháng, dù tình duyên kiếp này có lỡ làng thì họ vẫn sẽ hạnh phúc bên nhau ở kiếp mai sau.

“Chờ Một Kiếp Mai” tạo cho người nghe một cảm giác xa vời nhân thế, bởi làm gì có ai biết được kiếp sau của mình mà hẹn thề, mà chờ đợi. Nhưng dù vậy đó cũng là một loại đức tin trong tình yêu, họ tin tưởng vào duyên kiếp, nếu kiếp này không trọn thì chắc chắn kiếp sau họ còn nợ duyên và còn được bên nhau. Tình yêu là thế, luôn là những thứ mà ta chẳng thể giải bày cũng như thấu hiểu, có những người yêu nhau sâu đậm và thắm thiết, tưởng chừng như hạnh phúc đến “đầu bạc răng long” cũng không bao giờ xa cách nhưng cuối cùng lại cách xa. Còn có những mối nợ duyên chỉ vô tình gặp gỡ nhưng trời định là bên nhau không phai, sống trọn đời trọn kiếp trọn một mối nhân tình.Ngọc Bích & Xuân Tiên: Chờ Một Kiếp mai – T.Vấn và Bạn HữuNgọc Bích & Xuân Tiên: Chờ Một Kiếp mai – T.Vấn và Bạn HữuCHỜ MỘT KIẾP MAI | Kho Sheet nhạc

Một chiều ngoài trời u ám
Mưa rơi hiu hắt lắng mơ hình bóng
Xót xa ngân trong cung đàn
Ngày vui năm xưa đâu còn ?

Rồi một ngày nào xa nhau
Hẹn cùng trăng nước nhớ câu nguyện ước
Nhớ khi chia tay đôi đường
Lòng còn vương vấn !

Lạnh lùng ngày ngày năm tháng
Dần dần phai úa nỗi thương niềm nhớ
Trách ai quên câu mong chờ
Hẹn nhau dưới ánh sao mờ !

Đàn ơi dù người xa cách
Nhạc còn tha thiết những khi chiều vắng
Nhớ chăng đêm nao
Đôi lòng hòa tiếng tơ vàng !

Chiều buồn về nhạc dâng ý thơ! [ D ]
Cung đàn nhớ nhung lời thề xưa !
Còn đâu tiếng lòng ?
Còn đâu hình bóng một mùa chờ mong ?

Hẹn ngày nào về trong giấc mơ !
Ôi buồn nhớ nhung một chiều xưa !
Hồn say đắm rồi
Chờ ta theo với người em ngoài phương trời !

Không gian u ám phai tâm hồn !
Em ơi hãy đến vui cung đàn !
Xa xôi thương nhớ giấc mơ tàn
Theo tiếng hát lắng trôi thời gian !

Chờ đợi người về một kiếp mai !
Mơ màng tới câu “tình đừng phai”
Trần gian phũ phàng, buồn theo năm tháng
Tình duyên đành lỡ làng !