Những năm của thập niên 70, khi cặp đôi Lê Minh Lập và Lâm Phúc Anh chính thức được về chung một nhà sau thời gian tranh đấu cho chuyện tình yêu của mình, cặp đôi này đã lấy cái tên Lê Uyên Phương làm nghệ danh chung để cùng hoạt động trong lĩnh vực âm nhạc và trở thành cặp song ca tình nhân nổi tiếng. Thời điểm đó người ta hay nhìn thấy hình ảnh của một đôi bích nhân: Một cô tiểu thư kiêu kỳ với đôi mắt sắc sảo rung động lòng người và giọng ca như cuốn lấy người nghe chìm vào cơn mê, như đang nếm cái vị lâng lâng của thuốc phiện. Một lãng tử cao gầy với mái tóc dài nghệ sĩ cùng với cây đàn đồng hành thân thuộc. Họ xuất hiện cùng nhau trên những chương trình văn nghệ với cái tên – Lê Uyên Phương. Đây chính là thời điểm hạnh phúc nhất của cuộc đời hai người, cũng trong thời điểm này nhiều ca khúc nổi tiếng cũng được ra đời như: “Chiều Phi Trường”, “Lời Gọi Chân Mây”, “Dạ Khúc Cho Tình Nhân”, “Một Ngày Vui Mùa Đông”,….và được trình bày bởi chính họ.
Hầu hết các sáng tác của bộ đôi Lê Uyên Phương đều nói về cuộc tình của chính họ, về những trăn trở và lo toan cho cuộc sống lứa đôi. Tình yêu của họ vĩ đại khi đã cùng nhau vượt qua muôn trùng những khó khăn, rào cản; tất cả thử thách cũng không ngăn được đôi trái tim hướng về nhau. Và từ đó, họ trở thành đôi vợ chồng nghệ sĩ mang giọng hát tiếng đàn phiêu lãng khắp Sài Thành và Đà Lạt thời bấy giờ. Hành trang của họ là những câu chuyện tình đẹp, thể hiện qua từng lời ca ngọt ngào với giai điệu sâu lắng cùng ca từ tình cảm đã đi sâu vào lòng người, để lại những dòng cảm xúc khó phai trong lòng người hâm mộ.
Ca khúc “Một Ngày Vui Mùa Đông” chính là một trong số nhiều tình khúc được viết nên bằng chính câu chuyện yêu đương của đôi vợ chồng nghệ sĩ. Danh ca Lê Uyên – người bạn đời duy nhất của Phương đã từng có lời chia sẻ về sự ra đời của ca khúc rằng: Thời điểm khi chưa về chung nhà, Phương vẫn còn ở Đà Lạt, trong khi Lê Uyên đang bị gia đình “giam lỏng” tại Sài Gòn. Mỗi tháng, hai đứa chỉ gặp nhau một lần, mà một lần như vậy chỉ trong hai ngày cuối tuần thôi. Phương sẽ từ Đà Lạt mà chạy xuống Sài Gòn để gặp người thương bao ngày nhung nhớ, sau đó lại nhanh chóng quay trở về Đà Lạt để tiếp tục dạy học. Cũng có khi, Lê Uyên không kiềm được lòng mình mà lén trốn lên Đà Lạt để thăm người yêu. Nơi gặp nhau chính là sân ga mà anh hay đón chị. Nhưng có hôm nghịch ngợm, Lê Uyên trốn không gặp Phương như đã hẹn, nên anh chàng đã nôn nao trông ngóng, đợi chờ trong sự hiu quạnh và buồn bã, sốt ruột vì sợ không gặp được người thương trong mộng. Và rồi, một bất ngờ nho nhỏ khi nàng đột nhiên đứng trước mặt chàng, chỉ đơn giản như thế cũng khiến anh reo mừng trong vui vẻ và hạnh phúc. Đây cũng chính là lý do khi Lê Uyên Phương viết những câu hát vui mừng ở cuối bài “Một Ngày Vui Mùa Đông” – “Ô hay vì sao mà em đến nơi này! Ô hay vì sao mà em nhớ hôm nay vì trót yêu anh”.
“Em lên ngày mai
đường gió trăng cài
mong em từng giây
rộn ràng như ngây
ô hay mùa đông
mà xuân đã lâng lâng
ô hay mùa đông
mà mai đã lên bông
vì gót chân in dấu ân tình
hoa lá ngỡ như mùa xuân
mùa xuân ái ân….”
“Em lên ngày mai, đường gió trăng cài, mong em từng giây, rộn ràng như ngây” – Nghe được tin báo từ người thương, ngày mai nàng sẽ lên thăm mình, sự háo hức và niềm hân hoan không còn giấu được nơi đáy mắt. Miệng cười và lòng lâng lâng, mong đợi em từng giây từng phút, cảm giác ngày hôm nay sao quá dài và trôi qua cũng quá chậm. Khiến cho anh chàng vốn đang hạnh phúc vì sắp được cận kề người yêu, lại trở nên có chút cao có vì thời gian chờ đợi như dài hơn.
Sự mong mỏi của anh cuối cùng đã được đáp đền xứng đáng, “ô hay mùa đông, mà xuân đã lâng lâng, ô hay mùa đông, mà mai đã lên bông” – Nàng đã đến, đã ở cạnh chàng trong giây phút mùa đông giá lạnh, đã sưởi ấm con tim này như làn gió mùa xuân dịu êm. Cảm giác lâng lâng lẫn mãn nguyện khi được ôm cả thế giới vào lòng của Lê Uyên Phương khiến cho bao người phải mỏi mắt ghen tị. Từng bước chân vui sướng đang in hằn ân tình của đôi bích nhân, làm cho cung đường như tô thêm màu sắc, hoa lá cứ ngỡ mùa xuân đang về cận kề nên cũng sặc sỡ hơn…Với Lê Uyên Phương, chỉ cần hai người ở cạnh nhau thì dù Đông có lạnh rét cũng trở thành Xuân rạng ngời, tươi sắc.
“…..Nhưng trên thềm gác
chờ đến trăng tà
em ơi vì đâu
hẹn rồi thờ ơ
xuân sang rồi sao
mà hoa nở không tươi
xuân qua rồi sao
mà tim đã đơn côi
vì đã cho nhau những mong chờ
hãy nở để quên tình yêu
tình yêu nhớ mong….”
Bấm vào hình trên để nghe ca khúc Một Ngày Vui Mùa Đông – Trần Thái Hòa & Ngọc Anh
Nhưng có hôm người yêu tinh nghịch, chơi trốn tìm không chịu xuất hiện, làm lòng chàng nhạc sĩ như trăm mối tơ vò ngổn ngang, vì cứ tưởng người yêu lỡ hẹn không đến và đặt ra muôn vàn câu hỏi: “em ơi vì đâu, hẹn rồi thờ ơ”. Em không đến như mùa xuân này sẽ chẳng sang, như hoa kia úa tàn chẳng còn cánh hoa tươi. Em không đến như xuân này đã qua, như tim kia héo rũ vì bao nỗi niềm cô đơn.
Ai cũng nghĩ, chờ đợi trong tình yêu là sự khổ đau và dai dẳng, nhưng sự chờ đợi trong tâm hồn của hai con người yêu nhau chân thành thì nó lại trở thành cơ hội để nhận diện được tình yêu, xem thử nó lớn đến bao nhiêu và nó đã trưởng thành như thế nào. Chờ đợi còn là thử thách để tình yêu mới mang dáng hình của tình yêu đích thực. Nếu không có sự đợi chờ ấy, có lẽ nhiều người sẽ lầm tưởng – Yêu một thói quen của ai đó thì chính là yêu người đó. Với Lê Uyên Phương, sự chờ đợi sẽ chỉ làm cho họ thêm nhung nhớ nhau, cho họ biết trân quý hơn tình cảm dành cho nhau và cho họ thêm “nền móng” vững chắc của yêu thương mai sau.
“….Qua hôm sau nghe gió thoảng như đi mau
mây trắng đã trao cho nhau những ái ân không màu
khi không yêu đâu biết nắng hay phai nhanh
đâu biết mắt hay long lanh khi ái ân tan tành
rồi đến ngày kia ga buồn chờ mãi người yêu
thềm ga vắng tanh….”
“Khi không yêu đâu biết nắng hay phai nhanh, đâu biết mắt hay long lanh khi ái ân tan tành” – Tình yêu là thứ cảm giác tuyệt diệu nhất của con người. Khi yêu một ai đó, chúng ta sẽ không ngừng được tham muốn của bản thân, đã có rồi lại muốn có nhiều hơn, đã được yêu thương rồi lại muốn thương nhiều hơn nữa. Tình yêu hoàn toàn thay đổi một con người, nó có thể nâng họ lên tận trời xanh với những cảm xúc thăng hoa hạnh phúc, và nó cũng có thể kéo họ xuống đất bằng những khổ đau, chưa xót. Lên chuyến xe tình yêu, cũng chính là lên một chiếc tàu lượn siêu tốc – băng qua những thăng trầm liên tục trong cảm xúc.
Người đắm chìm trong tình yêu sẽ luôn sống trong những nỗi sợ, những nỗi lo toan cho tình yêu không bên chắc. Đời chờ người thương nơi sân ga quen thuộc, mong chờ bóng dáng thân quen, nhưng ngờ đâu vô vọng vì người ấy mãi vẫn chưa xuất hiện – thềm ga vắng tanh như lòng anh hiu quạnh.
“…..Ai như người yêu
màu ái mây chiều
ai như người yêu
lạnh lùng cô liêu
ô hay vì sao
mà em đến nơi này
ô hay vì sao
mà em nhớ hôm nay
vì trót yêu anh
áo vai gầy không nỡ để anh mùa xuân
mùa xuân nhớ mong”
Vừa buồn đó nhưng rồi lại chợt vui đó, vì được ôm người thương trong lòng, vì được tận mắt nhìn thấy người trong mộng. Cảm xúc vỡ òa, hạnh phúc không gì sánh được. “Ai như người yêu” – Ai yêu cũng ngập tràn những cảm xúc không nói nên câu. Khi có em bên cạnh thì như “màu ái mây chiều”, dịu dàng và êm ả, hạnh phúc bình dị cứ lặng lẽ trôi chầm chầm. Khi không gặp được người, tâm can như dằn xé đến bứt rứt ruột gan, cảm giác hiu quạnh của một con tim đang lạnh lùng đến cô liêu. Đáp lại lời mắng yêu, nhà gái cũng thể hiện tình yêu của mình – “Ô hay vì sao, mà em đến nơi này, ô hay vì sao, mà em nhớ hôm nay” – Em đến vì nhớ anh, đến vì tim lúc nào cũng cất chứa dáng hình anh, em cũng mong ngóng anh từng ngày, cũng muốn cạnh kề bên anh trong từng phút giây. Vì trót yêu anh, trót thương anh nhiều nên chẳng muốn nhìn thấy hình ảnh “áo vai gầy” buồn thiu trong gió đông mà ngóng chờ em….
Ca khúc “Một Ngày Vui Mùa Đông” được viết bởi những cảm xúc hỗn độn trong lần đợi chờ và mong ngóng người yêu, cứ ngỡ là mất đi nhưng lại tìm được về, cứ ngỡ là không gặp được nhưng lại xuất hiện trong ánh mắt – Những buồn tủi, sốt ruột được thay thế bằng hạnh phúc vui tươi, mang người nghe trải nghiệm cảm giác yêu đương ngọt ngào đến ghen tị, nhưng cũng khiến người ta vẫn còn tia niềm tin về tình yêu đích thực trong cuộc sống. Cũng khiến ta mong cầu được tìm thấy yêu thương sâu đậm như Lê Uyên Phương, vì dù có gian truân thử thách hay khó khăn trắc trở, họ vẫn cùng nhau giải quyết, vẫn cùng nhau nắm tay đứng lên và bên cạnh nhau đến cuối đời.
Em lên ngày mai
đường gió trăng cài
mong em từng giây
rộn ràng như ngây
ô hay mùa đông
mà xuân đã lâng lâng
ô hay mùa đông
mà mai đã lên bông
vì gót chân in dấu ân tình
hoa lá ngỡ như mùa xuân
mùa xuân ái ân
Nhưng trên thềm gác
chờ đến trăng tà
em ơi vì đâu
hẹn rồi thờ ơ
xuân sang rồi sao
mà hoa nở không tươi
xuân qua rồi sao
mà tim đã đơn côi
vì đã cho nhau những mong chờ
hãy nở để quên tình yêu
tình yêu nhớ mong
Qua hôm sau nghe gió thoảng như đi mau
mây trắng đã trao cho nhau những ái ân không màu
khi không yêu đâu biết nắng hay phai nhanh
đâu biết mắt hay long lanh khi ái ân tan tành
rồi đến ngày kia ga buồn chờ mãi người yêu
thềm ga vắng tanh
Ai như người yêu
màu ái mây chiều
ai như người yêu
lạnh lùng cô liêu
ô hay vì sao
mà em đến nơi này
ô hay vì sao
mà em nhớ hôm nay
vì trót yêu anh
áo vai gầy không nỡ để anh mùa xuân
mùa xuân nhớ mong